Mùa đông, những hạt mưa phùn tí tách rơi xuống cung đường tuyết trắng lạnh lẽo, nhìn qua khung sổ mọi thứ như trầm luân, u uất với những con người có tâm trạng u buồn, Ninh Dư Hạo ngồi trên bàn làm việc với phong thái vô cùng lãnh đạm, phảng phất dưới làn tóc đen là một đôi mắt lạnh lùng, cương nghị…
Lúc này tiếng chuông điện thoại bàn đột ngột reo liên hồi, hắn chậm rãi nhấc máy, câu nói từ đầu dây bên kia vừa truyền đến tai khiến hắn như sững lại.
-“ Ông chủ ….Tiểu thư,… tiểu thư bỏ trốn rồi ,chúng tôi cũng đã cho người tìm khắp mọi ngóc ngách, thậm chí là tất cả các sân bay nhưng vẫn không có … ”
Hắn như bất động, một linh cảm xấu về sự bất an và mất mát tràn đầy trên khuôn mặt ,hoang mang và mất kiểm soát ,cố gắng lắng nghe kỹ nhưng trong lòng sự lo lắng và sự sợ hãi luôn bao bọc lấy lý trí hắn, lúc này hắn như mất hết kiên nhẫn mà ném chiếc điện thoại vỡ vụn rồi liền chạy ra khỏi phòng…
Ninh Dư Hạo như phát điên, hắn tự mình lái xe trở về biệt thự Hương Lan, trong suốt đoạn đường hắn không ngừng suy nghĩ và cảm nhận được một sự gián đoạn trong cuộc sống của mình. Cảm giác bị bỏ lại và sự mất mát tràn đầy trong tâm hồn của hắn, thật sự hắn không thể mất cô , không thể để cô rời xa và bỏ lại một kẻ đáng thương như hắn.
Vừa về đến, hắn đã lao lên phòng Tiểu Ly như một kẻ điên,lục tìm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-tinh-nhan-yeu-nghiet/2840753/chuong-33.html