Chương trước
Chương sau
Buông tôi ra!
- Ngượng ngùng sao!? Không phải trước đây chúng ta luôn gần gũi thế này sao!? Em ôm tôi, hôn tôi, dùng bàn tay mềm mại vuốt ve khắp người tôi! Đôi môi xinh đẹp lúc nào cũng mỉm cười quyến rũ, nũng nịu gọi tôi là thân ái! Bây giờ mới không gặp vài ngày, đã lập tức coi tôi là người xa lạ, khinh thường, vũ nhục tôi sao!?
Thân hình cao lớn đề nặng lên thân hình gầy yếu mỏng manh của cô gái nhỏ, Vĩ Kiệt vừa nói, vừa thuần thục cởi bỏ quần áo trên người Ân Kỳ. Bàn tay không chút kiêng kị mơn trớn khắp người cô, tay còn lại chế ngự tay cô trên đỉnh đầu.
- Tôi nói buông ra! Khốn kiếp!_ Đồng tử đen láy của Ân Kỳ hàm chứa lửa giận và tủi nhục cực độ, giọt nước mắt như chực trào từ đôi mắt hạnh xinh đẹp.
- Em dám mắng tôi!? Khốn kiếp!? Được! Tôi khốn kiếp cho em xem!
Cơn tức giận xâm lấn lí trí Vĩ Kiệt, thô bạo xé đi toàn bộ quần áo và nội y trên người Ân Kỳ, đôi môi ngấu nghiến bờ môi hồng nhuận của cô. Anh như một con thú muốn ăn tươi nuốt sống con mồi là cô.
Đôi tay bị Vĩ Kiệt siết chặt đau nhói, chân lại bị anh thô bạo đè ép dưới thân, dù cho cố giãy dụa thế nào, Ân Kỳ vẫn không thể thoát khỏi sự kiềm chế của Vĩ Kiệt. Đôi môi bị anh tàn phá đến bật máu, vị tanh nồng trong miệng làm cô chỉ muốn nôn. Thật ghê tởm, thật đáng sợ! Đau đớn, tủi nhục, căm hận chiếm cứ lồng ngực Ân Kỳ. Như giọt nước tràn ly, cô thật sự đã bị bức điên rồi!
- " Tại sao lại đối xử với tôi như vậy!? Tôi làm gì sai chứ!? Tôi hận tất cả các người, tôi hận tất cả các người!!!"
- Hừ...!_ Vĩ Kiệt rên lên đau đớn, bất đắt dĩ dời môi khỏi môi cô. Mùi vị tanh nồng tràn ngập trong khoang miệng cùng cảm giác đau đớn nơi đầu lưỡi làm lí trí anh bừng tỉnh.
Chưa bao giờ, anh chưa bao giờ thô bạo với phụ nữ! Tại sao chỉ có cô là ngoại lệ!? Là tình nhân đầu tiên và duy nhất anh từng lên giường, là người phụ nữ đầu tiên anh có hứng thú, cũng là người phụ nữ đầu tiên khiến anh mất lí trí! Rốt cuộc, anh bị làm sao vậy!?
- Em dám cắn tôi!?
- Tôi có gì mà không dám!? Anh và bạn gái của anh đều ảo tưởng đến bệnh sao!? Chúng ta chia tay rồi, Vĩ Tổng không phải đã nói tôi không được bám lấy anh sao!? Bây giờ sao lại đến đây bám dính lấy tôi hả!?_ Quệt đi vết máu nơi khóe miệng, Ân Kỳ lạnh lùng liếc nhìn Vĩ Kiệt, ánh mắt mang đầy sự tức giận và căm hận.
- Không phải em thích tiền sao!? Trở lại bên tôi, tôi sẽ cho em nhiều hơn cả trước kia!_ Thả lỏng đôi tay Ân Kỳ đang bị mình nắm chặt, Vĩ Kiệt từ từ ngồi dậy.
- Thành thật xin lỗi! Tôi không có hứng thú với loại mặt hàng đã qua tay nhiều người như anh! Tôi ngại bẩn!!!
- Phải không!? Hay em đã tìm được kim chủ khác!? Là ai mà có thể khiến em chê cả tiền của tôi!? Hắn ta cho em bao nhiêu tiền, tôi cho em gấp trăm lần!!!
- Chát..._ Bàn tay trắng nõn của Ân Kỳ hằn lên vết đỏ chói mắt, đôi mắt cô đỏ ngầu trừng trừng nhìn Vĩ Kiệt.
Đưa bàn tay lên xoa nhẹ gò má nóng bừng do bị tát, Vĩ Kiệt nheo mắt nguy hiểm nhìn Ân Kỳ.
- Tiểu mèo hoang, em chọc giận tôi rồi đấy! Tôi sẽ cho em thấy hậu quả của việc chọc tôi tức giận. Muốn làm mèo hoang trở nên ngoan ngoãn, tôi không ngại cắt bỏ tất cả móng vuốt của nó đâu!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.