Thiên đường là nơi đâu? Địa ngục là nơi nào? Điểm dừng chân sau tất cả, nên đặt chỗ nào cho đúng? Tình yêu, tại sao lại có thể mơ hồ như thế? Sâu không thấy đáy, không có lối thoát, chỉ có thể một mực tiến sâu vào. Yêu, phải chăng là định mệnh? Duyên phận, thật sự lại thần kỳ như thế, gắn kết hai linh hồn... Nhưng mà, nếu như buông tay, thứ còn lại là gì đây? Càng yêu lại càng đau, càng đau lại càng nhớ, vốn dĩ ngay từ đầu đã không có cách nào buông bỏ. Chỉ biết thuận theo, rồi tổn thương không dứt.
Một thế giới không thể tồn tại hai bầu trời, một mối tình cũng chỉ có thể nhảy chung một nhịp đập. Bước sai một bước, lỡ nhau cả đời. Yêu chính là yêu, tại sao lại trốn tránh? Để rồi, người đau khổ là mình, người tổn thương sâu sắc nhất cũng là mình. Tại sao buông tay rồi, vẫn cứ như thế lưu luyến? Tại sao muốn rửa trôi đi hồi ức, trong thâm tâm lại không đành lòng? Sức mạnh của tình yêu, tuy vô hình nhưng lại không vô tình... Đem yêu thương rửa trôi đi mọi thứ, chôn vùi niềm đau vào trong quá khứ, điều cần làm duy nhất chính là yêu ở hiện tại. Yêu hết mình, không phụ tình, không vô hình, không đau khổ...