Phim nhựa tiếp tục chiếu, tối đó Đỗ Tư quyết định ở lại nhà A Hồng tìm hiểu mọi chuyện. Quả nhiên đúng mười hai giờ đêm, A Nhu sẽ từ trên giường ngồi dậy, cô bé đi ra khỏi phòng, bàn chân không hề chạm đất, giống như một hồn ma lơ lửng, một mạch đi thẳng ra khu vườn sau nhà.
Cứ thế đào đất…
"Hồn ma từ đâu đến?" Đỗ Tư từ cửa sổ tầng hai nhảy xuống, vững vàng đáp ngay bên cạnh A Nhu. Cô bé ngoảnh đầu, trong mắt không chứa tiêu cự, lộ ra hoang mang nồng đậm.
"Còn không mau chịu chết!" Đỗ Tư vung kiếm gỗ, một đạo hàn quang lóe lên, A Nhu nháy mắt kinh sợ, tiếp theo đột ngột ngã xuống, may mà hắn đưa tay đỡ kịp.
A Hồng và A Tiếu lật đật chạy ra, trên người vẫn đang mặc đồ ngủ, mơ hồ không hiểu chuyện gì, Đỗ Tư mới nói hồn ma đã chạy thoát.
Mấy ngày sau đó, hồn ma không còn xuất hiện thêm lần nào nữa, Đỗ Tư tặng cho A Nhu một lá bùa mang trên cổ, sau đó cũng đi khỏi.
Một tháng sau đó, A Tiếu bất ngờ xuất hiện, nói với Đỗ Tư: "A Nhu sắp chết rồi."
Thì ra, sau khi Đỗ Tư rời đi, ban đầu A Nhu còn đeo lá bùa trên cổ vẫn không sao, cho đến ba ngày trước lá bùa biến mất, A Nhu cũng không tỉnh lại nữa.
Đỗ Tư tức giận mắng: "Sao đến bây giờ anh mới đến tìm tôi?"
A Tiếu vẫn im lặng không nói.
Lúc đến nơi, A Nhu đang nằm trên giường, hơi thở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-tinh-nhan-cua-lao-ban/2724230/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.