Vết thương ở chân Lương Khê khá nặng, cũng may không đến mức bị tật vĩnh viễn, nghe được những lời này của bác sĩ, trái tim treo ngược của cậu đã có thể hạ xuống.
Thẩm Đông Quân ngồi cạnh giường, sờ sờ mái tóc Lương Khê, thở phào nhẹ nhõm: “Không sao là tốt rồi.”
Đúng, không sao là tốt rồi.
“Cảm ơn anh đã ở bên em.” Lương Khê nằm trong lòng Thẩm Đông Quân, khẽ nói.
“Anh mới là người phải nói lời này.” Giây phút Lương Khê nhào tới đẩy anh ra, Thẩm Đông Quân đã tự thề với lòng sẽ đối tốt với người này cả đời: “Dù sau này xảy ra chuyện gì, anh nhất định không bao giờ buông tay em.”
Dưỡng thương hai tháng, Lương Khê đã có thể rời giường, mặc dù Thẩm Đông Quân dặn dò cậu không cần gấp gáp, nhưng mỗi ngày đều nằm liệt trên giường bệnh, dù cho có là người bình thường lâu dần cũng sẽ không chịu nổi.
Hôm nay công ty có việc gấp cần giải quyết, Thẩm Đông Quân đã gọi điện cho cậu nói sẽ đến muộn, ngay cả hộ lý được thuê chăm sóc cậu cũng vừa có việc bận mà rời đi. Cả phòng bệnh trống rỗng, Lương Khê thoáng nâng người dậy, bước chân phải xuống trước sau mới bước tiếp chân còn lại, vết thương ở chân trái vẫn đang bó bột, nhưng đi lại nhẹ nhàng vẫn có thể.
Mở ra cửa phòng bệnh, Lương Khê tham lam hít thở bầu không khí bên ngoài, mặc dù chỉ toàn mùi thuốc khử trùng nhưng so với sự ngột ngạt trong phòng, đã là một trải nghiệm không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-tinh-nhan-cua-lao-ban/2724192/chuong-77.html