Lương Khê từng nghĩ, nếu có một ngày gia đình Thẩm Đông Quân xuất hiện, vứt vào mặt cậu một xấp tiền yêu cầu rời khỏi con trai họ, cậu sẽ làm thế nào?
Kiên quyết đấu tranh?
Hay nhận lấy tiền rồi biến mất?
Hàng trăm diễn biến trước đó đều được cậu nắm kỹ trong đầu, nhưng khi thực tại tái hiện, cậu chỉ có thể như thằng ngốc mà chết chân tại chỗ.
"Cầm lấy tiền rồi cút đi!" Mẹ Thẩm Đông Quân ném cọc tiền đến dưới chân cậu, giọng điệu ngập tràn khinh thường: "Giá trị của cậu chỉ nhiêu đây là đủ, đừng có mà không biết điều."
Thẩm Vũ Kỳ bên cạnh nhìn cậu, nhếch mép cười.
Cúi người nhặt lấy cọc tiền, trước ánh nhìn chằm chằm của bọn họ, Lương Khê chợt nhoẻn miệng cười: "Các người là đang bố thí sao?"
"Mày…" Đôi mắt Thẩm Vũ Kỳ bừng lên lửa giận, chỉ thẳng tay mắng: "Cái loại đàn ông hạ tiện như mày, so với ăn mày khác gì nhau chứ!"
"Tiểu Kỳ." Bà Thẩm lên giọng nhắc nhở, sau hướng Lương Khê tỏ vẻ khuyên nhủ: "Cậu Khê, tôi biết cậu từ nhỏ đã không có cha mẹ dạy dỗ, thân là trưởng bối… tôi đây là đang giúp cậu."
Giúp cậu? Dường như nghe được chuyện cười của thế gian, Lương Khê che miệng cười khẽ: "Nếu tôi không đồng ý thì sao?"
"..." Sắc mặt bà Thẩm đanh lại, dĩ nhiên đã không còn kiên nhẫn với cậu.
Cầm cọc tiền ném trả lại cho đối phương, Lương Khê cũng thu lại nụ cười, lạnh nhạt nói: "Tôi không cần các người bố thí, nghe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-tinh-nhan-cua-lao-ban/2724190/chuong-78.html