Triệu Ảnh Quân tâm thần hoảng hốt phóng xe quay về Triệu gia, dẫu trăm ngàn lần không muốn thừa nhận người cha này, nhưng sâu trong thâm tâm anh, Triệu Văn Đức chính là bố ruột của mình, một sự thật không thể thay đổi.
Vừa vào cửa, Triệu Ảnh Quân đã cảm thấy bầu không khí trong nhà không đúng, ánh đèn vàng nhu hòa ấm áp, trên ghế sô pha chữ L, La Ái cười hiền từ với anh, Triệu Văn Bằng ăn mặc chỉnh tề ngồi một bên bấm điện thoại, mà người đàn ông được báo tin đang nhập viện vẫn bình thản ngồi trên ghế, gương mặt hồng hào, tràn trề sức sống.
“Chuyện này là sao?” Triệu Ảnh Quân giương mắt nhìn ông, cơ thể run run đang cố áp chế cơn giận trong lòng.
“Không nói vậy, mày sẽ trở về sao?” Triệu Văn Đức nghiêm mặt nói.
“Ha ha…” Anh cười, hít lấy một hơi dài: “Ông có biết tôi đã mang theo tâm trạng như nào suốt cả đoạn đường về nhà không? Tôi vừa ghét ông, lại vừa sợ ông chết đi… M* nó, sao ông lại có thể đem chuyện này ra nói đùa được cơ chứ!”
“Tiểu Quân, con bình tĩnh.” La Ái bước đến gần, chạm vào tay anh: “Chỉ tại ông ấy nhớ con quá thôi.”
“Nhớ tôi?” Hiển nhiên Triệu Ảnh Quân sẽ không tin tưởng cái lý do thoái thác này: “Nói thẳng đi, ông kêu tôi về làm gì?”
“Ra mắt vị hôn thê.” Triệu Văn Bằng đột nhiên lên tiếng, giọng nói trong phòng khách yên tĩnh đến đáng sợ: “Con gái nhà họ Nguyễn đích thân chỉ đích danh anh làm vị hôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-tinh-nhan-cua-lao-ban/2724173/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.