Bốn ngày sau.
- Không biết Mặc Cảnh đã về chưa, bao giờ anh ấy mới đến đây đưa mình ra khỏi chỗ này?
Thoắt một cái thì thời gian đã trôi qua nửa tuần, Chu Hạ vừa phơi đống đồ khủng bố kia xong thì ra ghế đá gần đấy ngồi nghỉ ngơi một tí, trong lòng thầm hỏi đến người anh trai nuôi kia đang ở đâu.
Những ngày sống ở nơi này chẳng khác nào ở tù cả. Kha Luân cấm triệt mọi người không cho cô mượn những thiết bị điện tử như máy tính hay điện thoại, đến cả cửa cổng, tường rào đều luôn có vệ sĩ canh chừng hai bốn trên bảy nên muốn thoát ra thì Chu Hạ chỉ còn đường nhảy lên trời mà thôi.
Nhưng mà có điều tình hình hiện tại vẫn đỡ hơn trước đấy một tẹo, đám người giờ việc hống hách kia đột nhiên biết thân biết phận hơn, không còn động chạm gì đến Chu Hạ nữa. Chỉ có đôi lúc hay nói những lời đá xéo lẫn nhau nhưng Chu Hạ cũng chẳng màng quan tâm đến chi cho mệt.
Thế mà vấn đề giữa cô và Kha Luân vẫn chưa tìm ra hướng đi mới, mọi chuyện cứ như đang dẫm chân tại chỗ vậy. Tuy anh không gây khó dễ cho cô nữa nhưng lại xem cô như người vô hình trong nhà, nhiều lúc hai người vô tình chạm mặt nhau thì anh cũng làm ngơ mà lướt qua.
- Xin chào người đẹp, em ngồi đây một mình à?
Trong lúc đầu óc của Chu Hạ vẫn còn đang thơ thẩn trên tận chín tầng mây thì bỗng dưng phía sau lưng cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-tinh-nhan-cua-bac-si-ac-ma/2557103/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.