Đi ở trên đường, ta thụt vai thấp giọng, mở cây quạt ra phe phẩy che ở trước ngực, hỏi Thúy nhi: “Còn có thể nhìn ra chỗ này so với chỗ khác cao hơn một chút không?”
Thúy nhi rầm rì một tiếng: “Ngay mặt, không thể; bên cạnh, có thể!”
Vì thế ta vội vàng kéo Thúy nhi che bên cạnh ta, dắt theo nàng bám sát vách tường mà đi…
Hai bên đều có che chắn, lúc này đảm bảo là không bị phát hiện rồi chứ!
Lúc đắc ý đi qua tửu lâu lớn nhất trong thành, ta bỗng nhiên cảm thấy trên đầu có cái gì rơi trúng.
Đau thì cũng chẳng đau gì, chỉ có cảm giác hoa bay đầy trời thôi…
Thúy nhi khoát tay, giúp ta phủi này nọ trên đầu, sau đó đưa tới trước mặt ta, vô cùng kích động kêu: “Tiểu thư, xem! Là vỏ hạt dưa!”
Ta tức thì nổi giận!
Vỏ hạt dưa bay trên trời, không sao; rớt trúng đầu ta, cũng không sao; mấu chốt là, vỏ hạt dưa còn ướt ướt! Thứ này rớt lên đầu khiến ta cảm thấy rất ghê tởm a! ! !
Ta lập tức ngẩng đầu chống nạnh hướng về phía trước rống lên: “Ai? Là ai ném vỏ hạt dưa?”
Lầu hai có một công tử ca nhô đầu ra, nhìn thấy ta hai mắt liền híp lại cười hì hì: “A? Đây là tiểu thư nhà ai giả trai vậy?”
Ta giật mình, quay đầu hỏi Thúy nhi: “Hắn có thể nhìn ra chân thân của ta sao?”
Thúy nhi trợn mắt: “Tiểu thư ta van cầu cô, cô chống nạnh ưỡng ngực như vậy,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thu-thieu-gia-khong-o-nha/2442936/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.