Sau khi ăn qua loa vài thứ, ta cùng Thúy nhi mặc vào nam trang, chuồn êm ra phủ. Lúc đi ta còn không quên từ trong phòng Tằng Nhan chôm theo cây quạt.
Thúy nhi đối với hành động của ta trợn mắt tỏ vẻ khinh thường hỏi: “Tiểu thư, không phải cứ lấy ra cây quạt là có thể quạt ra sự phong lưu phóng khoáng! Trời lạnh, coi chừng cảm mạo a!”
Ta dùng cây gõ thật mạnh vào đầu nàng, “Ta xin ngươi, có thể bớt xoi mói ta một chút hay không? Không thấy ngực ta ngày càng to ra sao? Ta lấy cây quạt là vì che ngực lại được chưa!” Ta nhìn nàng ưỡn ngực nói.
Thật sự là phiền toái. Không biết có phải năm nay ăn bánh bao nhiều hơn năm ngoái hay không, từ đầu năm ngực của ta liền bắt đầu sưng đau, càng đau càng to ra… Trước kia dùng vải trắng buộc ngực lại cũng không cảm thấy khốn khổ như vậy, nhưng hiện tại chỉ cần hơi xiết một chút, trong lòng ta liền đau đớn muốn chửi Tằng Nhan một tiếng “Ngươi muội”.
Kỳ thật nếu ta không gặp được nhị muội của Tằng Nhan, không có nghe nàng hồ ngôn loạn ngữ, có thể ngực của ta hôm nay có thể an phận giấu ở bên trong rồi.
Đều do Tằng Nhan ngươi muội!
Ngày đó, ta cảm thấy ngực hơi sưng, bỏ chạy đến hỏi mẹ tại sao lại như thế. Mẹ nói: “Ly nhi đừng buồn, ngực của con là đang phát triển, đây là may mắn của con, phúc khí này không phải ai cũng có! Về sau, … của con chắc chắn sẽ rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thu-thieu-gia-khong-o-nha/2442935/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.