Nhìn thấy Thiên, Ly lại nhớ đến truyện hồi nãy, nó thoáng bối rối,ngượng ngùng, rồi tức giận, rồi lại hơi hối hận về 3 cái tát lệch quaihàm với Thiên. “Ai biết tên quỷ hẹp hòi này có hay không bỏ qua cho nó?” nó thầm nghĩ. Không phải nó sợ, nó chỉ không thích cuộc sống yên bìnhcủa nó bị phá vỡ mà thôi. Nên chẳng thèm nhìn Thiên, nó quyết định làmlơ. Thực hiện tiêu chí 3 không: Nói không nghe, đe không sợ, gặp làm ngơ (gặp coi như không quen). Xoay người bỏ đi thì Thiên lại kéo tay nólại, Tâm và Yến lẳng lặng xem phản ứng của nó, 2 nàng biết xen vào cókhi chỉ làm mọi chuyện tệ hơn.
“- Nè1 Gọi cô đấy! Điếc hả?” Thiên gắt gỏng bực mình. Lần đầu tiên nắm tay một đứa con gái, lại là cái đứa vừa cho nó 3 cái tát. Phải biết rằng từ bé đến giờ bố mẹ nó cũng chưa baogiờ đánh vào mặt nó.
Từ từ xoay lại đối diện với Thiên, Ly tự nhủ phải thật thản nhiên, coi như chưa từng có chuyện gì hết.
“- Long thiếu gia! Nam nữ thụ thụ bất thân! Giữa thanh thiên bạch nhật vôcớ cản đường chưa nói, níu kéo cầm tay con gái người ta thế này... vôgiáo dục!” 3 chữ cuối nó cố tình nhấn mạnh từng chữ một. Nghe nó chửikhéo, Thiên cũng tức lắm, nhưng cũng bỏ tay nó ra. Nó hài lòng với hànhđộng này của Thiên lại xoay người định bỏ đi. Thiên thấy vậy lại níu tay nó lại. Nó bực mình trừng Thiên một cái, môi mím chặt, ánh mắt dichuyển xuống tay ý bảo Thiên bỏ tay ra. Thiên ngượng ngùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thu-that-lac/60114/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.