Anh ngước lên nhìn khu công viên này thì hàng loạt kí ức hiện lên rõ mồn một. Anh nhớ là.... Qua khỏi căn nhà ma, người anh không ngừng run rẩy nhưng vẫn phải cố gắng ra oai để không bị mất đi hình tượng. Cô nhìn cái cảnh này mà muốn ói , con người vừa nãy còn run cầm cập, mặt tái mét mà giờ đã hồnghào trở lại rồi....
-"Vào lần nữa đi anh, trong đấy vui phết :* " - cô cười đểu một cái rồi đưa là một lời đề nghị.
Cô vừa mới dứt lời, mặt anh đã tái mét , vội vã cắt lời cô :" Ch...chúng ta đi ă...ăn...kem đi . Trời nóng quá"
Cô chợp chợp mắt mấy lần nhìn anh. Bộ điên à , giờ đang là mùa đông, mùa đông cơ đấy. Thời tiết có mười mấy độ C, không một tí nắng nào màsao anh lại bảo trời nóng :" Đang là mùa đông đấy anh Nam"
Vừa sực nhớ đến những câu nói vô lí hết sức của mình , anh đỏ mặttía tái rồi rón rén bước đi chỗ khác. Cô biết thừa là anh sợ căn nhà đó , vừa nãy chỉ để trêu anh tí thôi mà đã phản ứng kinh rồi....
******************************************
Những kí ức tưởng như mới xảy ra ngày hôm qua thôi mà ngót đó cũng bảy năm rồi. Bảy năm không dài mà cũng không ngắn. Anh thật cô đơn ,thật buồn chán. Công việc đối với anh tưởng như sẽ xóa đi hết được những thứ đó nhưng xem ra anh đã lầm, một phần trong trái tim anh, trong đầuanh luôn chứa hình ảnh về cô - người mà anh yêu nhất.
Bước từng bước chân dài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thu-sieu-quay-xuyen-khong/774628/quyen-1-chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.