Khi cô tỉnh dậy, bà đã đi đâu rồi , bên quanh chiếc giường bé nhỏ đó chỉ còn mỗi cha, mẹ cô. Họ nhìn cô bằng ánh mắt trìu mến xót xa vô cùng.
" Cha đã dặn con đừng nghịch ngợm nữa thì không? Lớn rồi chứ còn nhỏ nữa dâu cơ chứ..."- cha cô nghiêm nghị nói nhưng trong giọng nói đó vẫn còn chút yêu thương, chứng tỏ ông rất yêu quý cô con gái này.
" Thôi.. con nó mới tỉnh ông để nó yên một chút đi"- nói rồi bà quay sang cô :" Con có thấy sao trong người không?".
Cô cười toe toét , bảo cô hai năm không gặp cha, mẹ ruột của mìnhkhông nhớ sao được. Cô bò khỏi chiếc chăn nhảy lại ôm cha và mẹ cô vàkhông ngừng reo lên vui sướng.
" Cái con bé này, mới chưa gặp mẹ có một ngày mà đã thế rồi sau này đi làm nương tử thì sao đây..."
Cô dụi dụi thương vào ngực mẹ mình :" Nếu con sắp đi rồi thì mẹ hãy để con như vậy một lúc được không?. Nước mắt cô đang bắt đầu chảy,nhưng lại chảy vào trong lòng. Cô biết rõ chỉ ít phút giây nữa thôi côsẽ không còn bên cha, mẹ mình nữa rồi. Cô phải kìm nén xúc động này đếncao độ mới không để nước mắt tuôn ra...
-------------------------------------
Bước chân đến bên chiếc gương đồng , cô nhìn ra khuôn mặt quenthuộc hồi nào của mình , vẫn xinh đẹp, đáng yêu như thế... ( Bắp : Tự kỉ a )
" Con xin lỗi cha...mẹ..."- trong đêm tĩnh lặng cô thốt ramấy câu nhẹ nhàng mà xúc động đó. Bà từ từ xuất hiện trong làn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thu-sieu-quay-xuyen-khong/774617/quyen-1-chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.