Cô đang ngủ thì ngửi thấy mùi cháo thơm đâu đó gần mình . Hai đôi mắt dần dần mở ra , vì khóc nhiều quá nên mắt cô đã quầng và đỏ.
"Cô tỉnh rồi à. Tôi có mua ít cháo , cô ăn không" - anh xách túi cháo lại gần chỗ cô nhỏ nhẹ.
"Cảm ơn , anh để bàn đi , tí tôi sẽ ăn"- mặc dù bụng cô đang đói lắm nhưng để giữ thể diện nên đành đợi anh đi rồi hẵng ăn ...
Dù không hài lòng mấy với câu trả lời của cô. Dẫu sao cô cũng nói tí nữa ăn nên anh đành ra ngoài . Anh ra cái cô ngoáy lại nhìn ba mình vẫn còn đang nằm im trên giường bệnh, mặt tím tái làm cho cô đâu lòng lắm :"Ba ơi , ba hãy tỉnh dậy nhanh nhé". Nói xong vô với lấy túi cháo ngồi ăn .
Cô chạy ra ngoài vệ sinh một chút khi quay trở lại thấy bố cô đang được các bác sĩ chuyển qua phòng cấp cứu . Cô vội chạy lại chỗ cô y tá hỏi và nhận được câu trả lời mà cô suýt ngất :"Bệnh nhân đang trong cơn nguy kịch , có thể không nhanh sẽ chết"
-----------hai tiếng sau:
"Bíp" . Tiếng mở cửa làm hồn phách cô đang lưu lạc trở về chính mình vội vã chạy lại chỗ bác sĩ .
"Ba cháu có sao không bác sĩ " - giọng cô đã khàn khàn đi rất nhiều.
"Chúng tôi xin lỗi , chúng tôi đã cố gắng hết sức. Hãy vào gặp ông ấy lần cuối" - ông bác sĩ đau lòng nói . Ông đã từng phẫu thuật hàng trăm ca , tỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thu-sieu-quay-xuyen-khong/774600/quyen-1-chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.