“Này!”
Tôi nhìn người đi vừa đi lướt qua mắt mình, kêu một tiếng. Đối phương dừng lại, chậm rãi quay sang: “Có chuyện gì?”
Tôi học người ta nhếch mép cười tỏ vẻ nguy hiểm: “Có chuyện mới được phép gọi cậu à? Mẹ bà! Đừng để tôi phải nói nhiều. Bài tập hè, cậu hiểu rồi chứ?”
Đối phương thở dài: “Đạm Yên Sơ, cậu tự làm lấy đi. Giáo viên đã cảnh cáo rồi, cậu nghĩ mọi người đều ngốc hay sao!”
Tôi đập bàn đứng phắt dậy, “đàn em” cũng vội vàng hùa theo: “Chị Yên Sơ, đừng nóng. Để tụi em thay chị dạy bảo nó một trận.”
“Nó” ở đây là Phong Hiểu Hàn. Ngay từ những ngày đầu cấp ba, hắn ta đã xúi quẩy “lọt vào mắt xanh” của tôi. Trường của chúng tôi tụ tập toàn học sinh cá biệt, chỉ có mỗi lớp 10A là đỡ hơn một chút, có hy vọng cứu vớt danh tiếng cho trường một chút.
Khi đó, tôi học 10F, còn Phong Hiểu Hàn thành tích luôn dẫn đầu toàn trường hiển nhiên học ở 10A.
Tôi dò la được nhà Phong Hiểu Hàn rất nghèo, sở dĩ phải “chôn vùi tài năng” ở cái trường này là bởi hắn được cấp học bổng hẳn ba năm, còn có mạnh thường quân của trường đứng ra tài trợ sinh hoạt phí hẳn ba năm.
Mạnh thường quân kia là ai? Là ba mẹ của tôi chứ ai vào đây nữa.
Gia cảnh khó khăn, học hành xuất chúng lại trầm ổn điềm tĩnh.
Tuyệt vời, đúng là hình mẫu tôi ghét nhất!
Tôi – Đạm Yên Sơ- con nhà giàu chính hiệu, nhanh chóng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thu-meo-cua-anh/2947898/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.