Tôi cố gào thật to nhưng tuyệt vọng nhận ra những âm thanh mình cất lên chỉ có “meo meo” và “gừ gừ” mà thôi. Tôi hoang mang, loạng choạng bước đi trên đôi chân mèo ngắn tũn mũn. Giữa cơn mưa đêm xối xả, tôi sợ hãi tột cùng không biết nên đi đâu, làm gì.
Tôi hối hận quá! Tôi muốn về nhà!
Vì bị biến thành mèo nên tôi xung quanh mình cái gì cũng to đùng, con đường mà tôi vừa đi băng băng lúc nãy cũng hóa xa lạ. Tôi chịu không nổi bật khóc thút thít, sợ hãi chạy loanh quanh.
Mèo không thể ướt nước, nếu không sẽ ốm.
Người tôi, à không, mèo tôi lạnh run cầm cập chui vào con ngõ nhỏ đằng trước muốn trú mưa. Có khi đây chỉ là cơn ác mộng thôi, chờ tôi tỉnh lại sẽ không có gì hết, tôi vẫn là Đạm Yên Sơ xinh xắn đáng yêu của ba mẹ.
Ừ, chắc chắn là vậy rồi…
“Mày là ai? Tại sao dám bén mảng đến địa bàn của bọn tao?”
Tôi ngẩng đầu, đứa mắc dịch nào dám mắng bà đây hả? Cẩn thận tôi xé nát họng nó!
Trong cơn mưa nặng hạt, tôi nhìn thấy một bầy mèo, con nào cũng tỏa ra hơi thở hung hăng, hoang dại, nhất là con mèo đen cầm đầu ấy! Ánh mắt của nó làm tôi sợ đến phát run lên. Tôi theo phản xạ lùi lại phía sau, mãi đến khi bị dồn vào chân tường…
“Ái chà chà, con bé này gan dạ thật.” Tên cầm đầu nhe nanh cười, đôi mắt vàng kia sáng quắc lên trong màn đêm tăm tối. Dạ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thu-meo-cua-anh/2947897/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.