Chương trước
Chương sau


Số tôi đúng là đen đủi mà! Sớm không tới, muộn không tới, lại chọn tới ngay lúc tôi tát Cửu An lăn quay ra đất. Tôi đứng thẳng lưng, chỉ vào mặt Cửu An, không tiếc lời mỉa mai: “Cô khóc to lên! Khóc cho cả thế giới này biết cô đáng thương!”

“Cửu An, vì sao cô mãi mãi không có được anh ta? Vì cô chẳng chịu sống thật với bản thân gì hết!”

Tôi nói xong, không đếm xỉa đến ánh nhìn hoang mang của Cửu An mà đi thẳng. Bà đây hôm nay tan làm sớm! Hứ!

Sau lưng tôi là một mớ hỗn độn, Cửu An khóc nấc, đồng nghiệp tụm năm tụm ba, người thì dỗ dành cô ta, người lại chửi mắng tôi liên tục. Tôi chỉ muốn về nhà ngủ, ngày mai đợi Phong Hiểu Hàn quay lại sẽ nói cho hắn biết tất cả.

Trải qua quãng thời gian ở cùng nhau, tôi có lòng tin Phong Hiểu Hàn sẽ không bao giờ thích Cửu An. Cho dù không có tôi xuất hiện, người bên cạnh hắn tuyệt đối không là cô ta. Nghĩ tới đây tôi thấy tâm tình mình vui vẻ lên phần nào. Tôi không bao giờ hối hận vì những hành động mình đã làm, tát con nhỏ giả tạo Cửu An kia hai cái vẫn còn nhẹ nhàng lắm.

Chiều hôm sau, tôi nhận được điện thoại từ Phong Hiểu Hàn, giọng hắn mềm mỏng hỏi tôi có thể đến công ty được không. Tất nhiên là được. Tôi phải đến để xem mấy người kia đang dựng lên vở kịch gì. Suốt dọc đường từ sảnh lên đến lầu mười hai, tôi được trải nghiệm của đại minh tinh khi đi đến đâu là kéo theo vô số ánh mắt cùng lời nói xì xầm. Xem ra ngày hôm qua Cửu An đã “bôi đen” tôi không ít nhỉ?!

“Ông chủ. Tôi đến rồi.”

Trong phòng có Phong Hiểu Hàn, Cửu An, có cả thư ký Linh. Cửu An vừa nhìn thấy tôi đã nhập vai, lập tức ôm má, run rẩy rúc vào người thư ký Linh.

Làm ơn đi, tôi có phải máy quay phim đâu?!

“Đạm Yên Sơ, thái độ đó của cô là sao? Cô xem công ty là cái chợ à? Nhìn đi, cô đánh Cửu An ra nông nỗi này rồi.”

Thư ký Linh lớn nhất, cũng có thể xem là tiền bối trong công ty nên khẩu khí không nhỏ. Vừa gặp tôi đã lớn giọng lấn át, bảo vệ Cửu An ra mặt. Tôi thấy Cửu An nên yêu thư ký Linh sẽ đỡ tổn thương và phí thời gian hơn là cứ chạy sau lưng Phong Hiểu Hàn.

“Yên Sơ, chuyện hôm qua là thế nào?” Phong Hiểu Hàn nhìn tôi, từ đầu tới cuối đều rất bình tĩnh khiến tôi yên tâm phần nào.

“Không có gì. Cửu An định đánh tôi, tôi đánh trả! Vậy thôi!”

Cửu An – “ảnh hậu trà xanh” – lên tiếng: “Tôi… tôi chỉ mang cà phê đến cho cô ấy, hỏi cô ấy sao không ăn trưa thôi. Không ngờ… không ngờ cô ta đánh tôi! Huhu…”

Tôi há miệng chưa kịp nói gì thì thư ký Linh nhảy xổ vào: “Sếp, cô ta cay cú việc bị cấp trên trách vì làm sai số liệu. Cả ngày mặt sưng sỉa, xảy ra chuyện thì ngang nhiên bỏ về! Người như vậy đúng là… chậc, không dùng được!”

“Chuyện này có liên quan gì đến việc Cửu An bị đánh?” Phong Hiểu Hàn thản nhiên hỏi. Thái độ này của hắn khiến Cửu An khóc thiếu một nhịp, cũng làm thư ký Linh hơi bối rối.

“Sếp, chắc chắn là do Đạm Yên Sơ gây chuyện trước. Cửu An là người như thế nào cả công ty này đều biết, cô ấy vào đây từ sớm lại không bao giờ kênh kiệu, ra vẻ ta đây, luôn hòa đồng với mọi người. Làm sao có thể ra tay đánh con nhỏ này được?!”

Tôi nghe mà khinh bỉ trong lòng. Rốt cuộc Cửu An chơi bùa ngải gì mà có thể khiến mấy người này đồng loạt mù hết vậy? Cô ta là người đã hại tôi mất tư cách thi tốt nghiệp, cướp bạn trai của tôi, là kiểu người thâm độc đáng sợ đấy nhé!

“Ông chủ, tôi không vô cớ gây sự.”

Tôi thấy Phong Hiểu Hàn mỉm cười, chỉ về một góc: “Cãi nhau mất thời gian thêm, chi bằng chúng ta kiểm tra camera là biết thôi.”

Thư ký Linh: “Tôi đi gọi bộ phận an ninh. Không thể để Cửu An chịu ấm ức được.”

Cửu An mặt hơi xanh, níu tay thư ký Linh, giọng yếu ớt như một con mèo bệnh: “Chị à, bỏ đi. Vụ này mà làm lớn đồng nghiệp khó nhìn mặt nhau sau này lắm!”

“Em ngốc vừa thôi. Người ta đã ức hiếp mình như vậy rồi mà vẫn nhẫn nhịn hả? Cái thể loại đồng nghiệp này, không xứng!”

Mạnh miệng lắm! Tôi chờ tới lúc mấy người tự vả vào mặt mình. Hứ!

“Ông chủ, tôi đi tìm bộ phận an ninh.”

Tôi cất bước rời đi, trước khi đi còn dương dương tự đắc quăng cho hai đứa kia cái nhìn đầy thách thức. Nhưng mới chạm tới tay nắm cửa đã bị hắn gọi lại: “Không cần đâu. Tôi muốn nói hai điều thôi. Thứ nhất, Đạm Yên Sơ là bạn học của tôi, tôi tin tưởng cô ấy nên mới tuyển vào. Cô ấy sẽ không đánh người bừa bãi. Thứ hai, công việc là quan trọng nhất, hy vọng mọi người có thể gạt bỏ việc tư, đặt việc công lên hàng đầu.”

“Nhưng, sếp, Cửu An…”

“Cửu An về nhà nghỉ phép đi. Tiền thuốc men cứ tính cho công ty!”

“Không phải. Sếp, chuyện này lẽ nào….”

“Giải tán!”

Tôi, thư ký Linh và Cửu An nhìn nhau, đồng loạt cảm thấy việc này… có chút qua loa thì phải. Tôi còn tưởng Phong Hiểu Hàn sẽ mắng, sẽ gọi bộ phận an ninh làm rùm beng, tìm bằng chứng để bắt lỗi… nhưng rồi chẳng có gì xảy ra hết.

E hèm! Hình như… có hơi thiên vị tôi thì phải…

Thư ký Linh dìu Cửu An đang khóc như nhà có tang đi sượt qua người tôi. Còn không quên lườm tôi một cái muốn cháy da cháy thịt. Hừ! Không nói còn tưởng bọn họ là chị em cùng một mẹ đó! Bênh nhau chằm chằm thế là ý gì!

Tôi cũng định đi ra ngoài nào ngờ Phong Hiểu Hàn cất giọng: “Em ở lại đây.”

Toi rồi!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.