Hình như ông trời cũng động lòng thương xót nên ban cho tôi chút đặc ân cuối đời. Đó là vào một ngày nắng ấm chan hòa đầu tháng Tám, tôi gặp lại Phong Hiểu Hàn.
Vào đầu thu, sân trường trở thành một tác phẩm nghệ thuật sống động, nơi mà màu sắc của mùa lá rụng tràn ngập khắp nơi. Những tán cây xanh um tươi chuyển sang gam màu vàng ấm áp, cùng với những cánh lá rơi lả tả tạo nên một màn trải thảm tự nhiên đầy mê hoặc. Ánh nắng mặt trời mềm mại chiếu sáng xuống từ trên cao, tạo ra những ánh sáng mờ ảo và tạo bóng rừng lên sân trường. Cỏ cây như bộ tản nhiệt màu xanh mát mắt, mời gọi học sinh và giáo viên cùng nhau tận hưởng không khí thu thảo dịu nhẹ.
Từng tốp học sinh vui vẻ sánh bước bên nhau, nói cười rôm rả mang theo hơi thở của tuổi trẻ. Những đám cỏ khô trên đường đi tạo nên âm thanh rất vui tai khi bước chân lướt qua, tất cả như hòa thành bài ca có giai điệu nhẹ nhàng mang đậm hương sắc mùa thu.
Sân trường cũng trở thành một bức tranh sống động với sự hiện diện của các hoạt động ngoài trời. Bảng quảng cáo cho các câu lạc bộ và hoạt động học sinh trang trí khắp nơi, mời gọi mọi người tham gia. Một tấm poster dán trên bảng đã khiến tôi ngẩn người mấy ngày liền.
Trên đó ngoài bức ảnh của Phong Hiểu Hàn còn có dòng chữ: Tổng giám đốc tập đoàn Lập Phong - Phong Hiểu Hàn.
Tôi si mê nhìn bức ảnh, thậm chí còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thu-meo-cua-anh/2947755/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.