Trở về nhà cô nằm trên giường cứ trằn trọc không yên lòng. mình có cảm giác Minh khôi đã phát hiện ra mình không phải là Thiên Ân. Cô ngồi dậy mang đôi dép bông vào, bước ra khỏi phòng đi qua hành lang, tới phòng em trai.
"Anh Kiệt, em còn thức phải không? Chị Hai, vào đó?"
Anh Kiệt gõ bàn phím laptop."Chị Hai, giờ này còn qua phòng em có chuyện gì sao?"
Giọng Cô e ngại."Chị Hai,có chuyện muốn nói với em..."
Anh Kiệt nghe xong chuyện thì thốt lên."Em đã nói ngay từ đầu hãy tránh xa anh ta ra"
"Chị Hai, đã cố gắng nhưng vì làm chung một công ty, rất khó mà tránh mặt được, theo em bây giờ phải làm sao?"
Anh Kiệt khoang hai tay lại."Em đi xử lý anh ta, đánh hắn một trận, cảnh cáo hắn không được nói chuyện này ra"
Cô hốt hoảng."Không được đâu, dù vì anh ấy cũng là bạn chị hồi còn đi học"
Anh Kiệt gãy đầu."Thôi được,coi như tạm bỏ qua cho anh ta"
Giọng cô khá tự tin."Tuy không gặp nhiều năm qua, nhưng chị tin anh ấy là người hiểu chuyện, chúng ta chuyện trò vài câu, chắc là anh ấy sẽ thông cảm cho chúng ta"
"Chị Hai, tin người quá đó. Chị không gặp anh ta bao nắm qua, có chắc là anh ta vẫn như ngày nào,Chị Hai. biết không con người là thứ dễ thay đổi nhất"
Cô im lặng, Vào năm cuối cấp mình đã mạnh dạn bày tỏ, anh ấy đã từ chối, vì ba mẹ bắt anh ấy tập trung vào việc học, hẹn mình khi du học trở về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thu-mao-danh/3737578/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.