Khuôn viên bệnh viện.Những bông hoa quỳnh anh nở rộ mốt màu vàng tươi, cùng với bầu trời xanh thẳm trong lành.Cô ngồi trên ghế đá hướng mắt qua Vỹ Tường có chút ngỡ ngàng.
"Không muốn hủy hôn?"
Vỹ Tường ưng thuận."Phải"
Cô suy tư. Người gì mà thay đổi vùn vụt,cái kiểu thái độ lắp lơ lắp lửng thật sự khó hiểu.
"Được rồi tùy anh"
"Việc quảng cáo khu resort, anh làm đến đâu rồi?"
Vỹ Tường ôn tồn bảo."Công việc tiến hành rất thuận lợi, có một công ty du lịch Hàn Quốc muốn hợp tác với chúng ta."
Cô mừng rỡ."Vậy quá tốt rồi"
Vỹ Tường giải bày thêm."Nhưng giám đốc Công ty Du lịch muốn gặp cô trò chuyện đôi chút, nên tôi nghĩ khoảng hai ngày nữa chúng ta sẽ qua Hàn Quốc."
Cô hớn hở."Mùa này, ở bên đó phong cảnh rất đẹp háo hức quá đi"
Thành phố Seoul bắt đầu vào đông.Hàng cây phong đỏ hai bên đường đều trơ trọi, chiếc lá cuối cùng rơi xuống đất, cô trong khăn len màu đỏ với chiếc áo khoác lông trắng, Cô nhặt chiếc lá phong lên. Ánh mắt luyến tiếc
Vỹ Tường với khăn quàng cổ xanh thẳm, áo khoác dài màu đen đong đưa theo gió."Cô đó, ngừng làm bộ mặt tiếc nuối đó, chúng ta đến đây công việc không phải ngắm phong cảnh"
Cô bĩu môi."Anh thật khô khan."
Lạc Văn khăn choàng cổ đen,trong áo khoác dài xám nhạt. "Vốn dĩ con người cậu ta rất khô khan. một chút lãng mạn cũng không có."
"Thiên Ân không còn lá phong đỏ, vẫn còn tuyết rơi đầu mùa, sáng nay anh nhận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thu-mao-danh/3737574/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.