Vỹ Tường cùng cô chạy hướng ngược lại trời bắt đầu mưa rơi nặng hạt, con đường đất ướt dần, cô trượt chân ngã xuống con đường dốc, anh nhanh tay chụp lấy cả hai cùng rơi xuống.Một cú ngã tiếp đất mạnh. Cô lại cảm giác không sao cả? Cô lom khom ngồi dậy hóa ra đã ngã lên người Vỹ Tường.
"Này anh có sao hông"
Vỹ Tường ngồi dậy."Chân tôi đau quá"
Cô vén ống quần anh lên mắc cá sưng vù, cả tay cũng bị bầm tím. Cô định lấy điện thoại trong túi quần, chợt nhớ lúc nãy khi ra ngoài quên đem theo.
"Anh còn đi được chứ?"
Vỹ Tường chầm chậm đáp."Vẫn còn đi được"
Cô hỏi thêm."Anh có mang theo điện thoại hông vậy"
Vỹ Tường đáp."Không!"
Cô thở dài vậy là xong lần này mệt rồi đây. nhìn sắc mặt anh đang gắng gượng thôi.Cô dìu anh đứng lên đi được một hồi trong cơn mưa. Hơi thở anh trĩu nặng bước chân từ đảo, hình như mình bị cảm rồi, không còn chút sức lực nào, Anh nghiêng đầu vào vai cô
"Anh làm gì vậy định lợi dụng hả?"
Anh gắng gượng đáp. "Ai thèm... lợi dụng cô.. chỉ là tôi.."
Mắt anh nhắm dần lại,Cô đưa tay lên trán đầu anh ấy nóng quá, dầm mưa thế này e là không ổn phải tìm nơi nào trú mưa, Cô nhìn thấy phía trước có một căn chòi nhỏ do người nông dân dựng lên.
Cô đưa anh vào trong chòi đặt anh lên giường cây cũ kỹ, cô đưa tay lên trán cảm nhận thân nhiệt tăng lên đáng kể, anh ấy sốt cao quá.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thu-mao-danh/3737567/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.