Yến Nguyên chạy thật nhanh khỏi chỗ đó, mộtmạch mà chạy đến tầng hầm. Cô dựa vào xe của mình, hai tay ôm mặt nhưng khôngkhóc. Không thể! Cô không thể chấp nhận đượcchuyện này! Làm sao có thể!
- Yến Nguyên! – Nam Phong ratới tầng hầm giữ xe, nhìn quanh một vòng liền nhìn thấy Yến Nguyên. Anh gọi têncô, sau đó chạy về hướng đó.
- Đừng qua đây! – Yến Nguyênhét lên, tay cô vẫn trụ ở mặt.
- Tại sao chứ hả? Cậu nói sẽcho tôi cơ hội chứng minh còn gì? Vậy tại sao cậu lại trốn chứ hả? Chỉ cần cậunghe tôi giải thích một lần thôi cũng được mà! Làm ơn tin tôi đi! – Nam Phongđứng lại, hét lớn. Khoảng cách giữa anh và cô chỉ khoảng 3 bước chân, nhưng saocảm giác xa quá.
- Tôi đã nghe cậu giải thíchcòn gì? Cậu nói là cậu bị gài bẫy đúngkhông? Cậu tưởng tôi không muốn tin cậu hay sao hả? Nhưng mà tôi không thể! Rõràng những hành đó… - Giọng nói cô nhỏ dần rồi im bặt.
- Nó không có thật! Nếu có thật,Trần Hùng Nam Phong tôi sẽ chết không chỗ chôn thân! – Anh vẫn đứng đó, khôngdám tiến lên bước nửa.
Cô ngẩn mặt nhìn anhh. Cô không khóc, thậtsự không khóc. Nhưng tim cô thắt lại. Hai bên tai cô là hai giọng nói khácnhau.
“ Tin Nam Phong đi! Mày luônmuốn mà, vậy thì hãy tin cậu ấy đi! Cậu ấy không lừa mày đâu!”
“ Cậu ta chỉ thích đùa cợtvới mày thôi! Đừng ngu ngốc nữa!”
Không khí đột nhiên trùng xuống. Ánh mắt haingười giao nhau, và cứ nhìn nhau như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thu-hoan-hao-va-cong-tu-lanh-lung/2223861/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.