Vương Tự Bảo ngủ trưa còn chưa tỉnh, đã bị Trịnh Tương Quân kéo ra khỏi giường.
Vương Tự Bảo chưa kịp sửa soạn, Trịnh Tương Quân đã lo lắng không yên lôi cô bé chạy về phía phòng đàn. Làm hại Hương Vu và Ngọc Bích ôm đàn phía sau phải cố hết sức chạy theo.
Sau khi đến phòng đàn, hay thật, mấy hàng chỗ ngồi phía trước đều đã bị chiếm hết.
Thấy tình cảnh trước mắt này, Vương Tự Bảo không nhịn được mà lôi kéo cánh tay Trịnh Tương Quân nhỏ giọng hỏi: "Không phải buổi chiều là giờ học Nhạc của lớp chúng ta sao? Sao lại có nhiều người không quen biết tới quá vậy?"
Trịnh Tương Quân không những không trả lời mà còn bắt đầu oán giận Vương Tự Bảo: "Đều tại muội hết, sao lại lề mề thế chứ. Nếu không chúng ta đã có thể chiếm được chỗ ngồi ở hàng thứ nhất rồi."
"Được được được, đều là lỗi của muội. Vậy tỷ cũng phải nói cho muội biết chuyện này rốt cuộc là sao chứ? Không phải là học lớp Nhạc sao?" Lúc người khác không chạm đến điểm mấu chốt của mình, bình thường tính tình Vương Tự Bảo vẫn rất tốt.
Cũng bởi vì điểm này, không ít lần cô bé bị Tưởng thị càm ràm. Bởi nếu cô bé quá dễ nói chuyện thì sẽ bị người khác cho là mềm yếu dễ bắt nạt. Hơn nữa với thân phận hiện nay của Vương Tự Bảo mà nói, mặc dù không thể hoành tẩu ở Đại Ung, nhưng há lại là người mà nữ nhi gia đình quyền quý công hầu bình thường có thể sánh bằng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thu-hau-phu/2425639/chuong-43.html