Bình thường Vương Dụ Tuần cũng rất ít khi xuất hiện tại nơi đông người tụ tập, nhất là nơi có nhiều nữ tử. Quả thật có thể gọi là tránh như tránh tà, có thể trốn càng xa càng tốt.
E rằng đây chính là hậu di chứng sau chuyện hắn bị nữ nhân vây quanh nhiều năm.
Nếu thật sự không bắt buộc phải đối diện với rất nhiều nữ nhân, ví dụ như trong học viện, thì Vương Dụ Tuần luôn lựa chọn phớt lờ đi.
Ngoài ra, Vương Dụ Tuần còn có mắc bệnh sạch sẽ rất nghiêm trọng, không dễ dàng để người khác đến gần. Đến nay, những nha hoàn của phòng hắn, thậm chí cả Hầu phủ muốn bò lên giường hắn vô cùng nhiều, nhưng vẫn chưa đến gần được người của Vương Dụ Tuần thì đã bị hắn đá ra xa vài mét.
Đương nhiên, trong số đó có một trường hợp ngoại lệ chính là tiểu muội của hắn Vương Tự Bảo.
Vương Dụ Tuần giống như Nhị ca Vương Dụ Phổ của mình, bình thường rất thích vò cái đầu xù của Vương Tự Bảo.
Cứ cái đà này, hôn sự của tiểu thúc nhà mình chắc chắn rất khó khăn.
Trương Quân Nhan cảm thấy khó khăn nhưng Vương Tự Bảo lại cực kỳ xem trọng một nam tử trẻ tuổi có tiền đồ như Tam ca.
Theo suy nghĩ của Vương Tự Bảo, một tướng công tốt như vậy quả thật hiếm thấy trên thế gian. Nếu ai mà gả cho hắn thì cơ bản không cần phải lo lắng sẽ xuất hiện những chuyện phiền phức như tam thê tứ thiếp vân vân, bản thân người ta tự mang khiên bảo vệ, khỏi khiến người khác lo lắng.
Chỉ là chuyện khiến Vương Tự Bảo cảm thấy buồn bã là: Ứng viên làm tướng công tốt như vậy sao lại là ca ca ruột của mình chứ?
Cho nên, Vương Tự Bảo hứa với lòng mình rằng, nhất định phải tìm một người tâm đầu ý hợp cho Tam ca, để huynh ấy và thê tử sống hạnh phúc cả đời.
Hơn nữa, việc đám thiếu nữ say mê Tạ Huyền này, Vương Tự Bảo suy nghĩ kĩ mới hiểu ra rốt cuộc là như thế nào.
Điều này giống như fan hâm trong thời hiện đại. Nếu là một fan hâm mộ chân chính thì ai mà để ý liệu thần tượng của mình có tin đồn với người khác, thậm chí là có kết hôn hay không.
Người ta chỉ đơn giản thích người này mà thôi.
Những người gồm có Tạ Huyền, còn có Tam ca Vương Dụ Tuần của mình là ngôi sao thần tượng hoàn toàn xứng danh của đương triều Đại Ung cho đến thời điểm hiện tại.
Những tháng ngày sau đó trở nên buồn tẻ và đều đặn. Vương Tự Bảo vừa bận rộn đi học vừa học lớp ngoại khóa do phụ thân và tổ phụ dạy. Lâu lâu còn phải học tiết học quản lý hậu trạch của Tưởng thị. Thời gian rảnh còn lại còn phải chuẩn bị quà mừng đại thọ 60 tuổi của Tưởng Thái hậu.
Thời gian trôi qua rất nhanh, bất tri bất giác đã đến mồng 9 tháng 10 – ngày mừng thọ của Tưởng Thái hậu.
Vương Tự Bảo và Tưởng thị được triệu vào cung trước một ngày và ở lại trong Ung Từ Cung một đêm.
Buổi sáng ngày thứ hai, hai mẫu thân con đã thức dậy từ sớm, Tưởng thị sửa soạn cho Vương Tự Bảo và mình.
Bởi vì hôm nay có nghi thức chúc thọ trọng đại nên Tưởng thị và Vương Tự Bảo đều mặc triều phục, triều quan tương ứng với phẩm cấp của mình.
Triều phục triều quan của Vương Tự Bảo do Chế Y Cục trong cung đặc biệt làm dựa theo vóc dáng của cô bé, lúc mặc lên vô cùng xinh đẹp, có cảm giác dễ thương của một tiểu đại nhân.
Lúc họ đi vào Thiên Điện - nơi Tưởng Thái hậu dùng bữa thì họ đã nhìn thấy Tưởng Thái hậu đang ngồi trên ghế chủ vị, Vương Tự Bảo lập tức đi lên hành lễ và nói lời may mắn: "Xin thỉnh an cô ngoại tổ mẫu, chúc cô ngoại tổ mẫu sinh thần vui vẻ! Phúc thọ an khang! Trẻ mãi không già!"
Tưởng Thái hậu mỉm cười kéo Vương Tự Bảo đứng dậy, nói: "Mau đứng lên. Không cần lần nào gặp cô ngoại tổ mẫu cũng đều phải hành lễ." Sau đó bà kéo Vương Tự Bảo ngồi vào vị trí kế bên mình, hỏi han: "Tối hôm qua ngươi ngủ có ngon không?"
"Dạ nếu phải nói dối thì con ngủ rất ngon ạ. Nhưng nếu phải nói thật thì con phát hiện con có thói quen xấu là lạ giường." Vương Tự Bảo làm nũng, vừa nói vừa dựa vào trong lòng của Tưởng Thái hậu.
Lời nói thẳng thắn của Vương Tự Bảo khiến Tưởng Thái hậu cười lớn, yêu thương vỗ nhẹ lưng của Vương Tự Bảo nói: "Vẫn là Bảo Muội nhà ta không biết giả vờ. Để ai gia nói này, toàn bộ người trong cung đều thiếu sự thành thật này. Nếu tối qua đã không được nghỉ ngơi tốt thì lát nữa rảnh rỗi ngươi tranh thủ chợp mắt một chút. Hôm nay e rằng không ầm ĩ đến tối khuya thì sẽ không kết thúc. Thật đáng thương quá, ngươi và mẫu thân ngươi e rằng còn phải ở lại một đêm trong cung mới được. Sợ rằng ngươi lại không ngủ quen giường rồi ngủ không được." Nói xong bà yêu thương véo nhẹ cái mũi đáng yêu của Vương Tự Bảo.
"Thật ra con ở đây cũng rất tốt, chí ít có thể nhìn thấy cô ngoại tổ mẫu bất kỳ lúc nào. Không giống như ở ngoài cung, nếu nhớ cô ngoại tổ mẫu thì cần phải đưa lệnh bài mới được cho phép vào đây. Không tiện chút nào." Vương Tự Bảo nói đầy nuối tiếc, tiến cung còn phiền phức hơn cả thăm ngục.
"Vậy thì sau này Bảo Muội ở trong cung là được rồi, cũng có thể bầu bạn với cô ngoại tổ mẫu." Tưởng Thái hậu mỉm cười, vỗ về Vương Tự Bảo mà nói.
"Vậy thì không được. Nếu con tiến cung, con nhớ phụ thân mẫu thân, tổ phụ, tổ mẫu, các ca ca thì làm thế nào ạ? Dù sao thì trong cung chỉ có mỗi cô ngoại tổ mẫu là Bảo Muội nhớ nhung nhất. Nhưng ngoài cung còn có rất nhiều người mà Bảo Muội nhớ nhất ạ. Nếu ngày nào cũng nhớ nhiều người như vậy thì rất khổ sở, nên con quyết định chỉ nhớ mỗi mình cô ngoại tổ mẫu là được rồi." Vương Tự Bảo giả bộ ngây thơ nói.
"Cô ngoại tổ mẫu biết ngươi đang dỗ ngọt cô ngoại tổ mẫu. Có điều cô ngoại tổ mẫu cũng nguyện ngày ngày nhớ Bảo Muội, cũng không hi vọng Bảo Muội thật sự vào cung ở bên ai gia. Mấy thế hệ của nhà chúng ta có một mình cô ngoại tổ mẫu ở trong cung là được rồi."
"Cô mẫu?" Câu nói này của Tưởng Thái hậu đã tiết lộ một thông tin rất lớn. Bà nói không cần Vương Tự Bảo tiến cung ở bên bà, tức là không hi vọng tương lai Vương Tự Bảo sẽ liên hôn với người trong hoàng cung.
Tưởng Thái hậu gật nhẹ, khẽ nói: "Ngươi biết vậy là được."
Vương Tự Bảo cũng thầm thở phào. Dù sao thì Trấn Quốc Công phủ và Hòa Thuận Hầu phủ cũng chỉ có một mình đích nữ là cô. Nếu tương lai cần phải củng cố thế lực, ắt phải đưa cô bé tiến cung. Chỉ có điều vấn đề khiến mọi người đau đầu là rốt cuộc để cô bé phối hôn với ai.
Tính toán kĩ lại thì thật sự không có ứng viên thích hợp nào, đây cũng là nguyên nhân chủ yếu khiến Vương Tự Bảo luôn rất lo lắng. Dù sao thì hoàng tử của đương kim Hoàng đế không có nhiều, ngoại trừ một vài người đã trưởng thành, thì hiện tại chỉ có Ngũ hoàng tử Hạ Lập Ngôn là có tuổi tương đương với Vương Tự Bảo. Nhưng Hạ Lập Ngôn là một người không được xem trọng.
Hiện tại Tưởng Thái hậu nói như vậy, chẳng qua chỉ là xoa dịu tâm trạng cho Tưởng thị và Vương Tự Bảo. Hai phủ cũng không cần vì ủng hộ bất kỳ vị hoàng tử nào mà hi sinh chuyện hôn nhân đại sự của Vương Tự Bảo.
Sau đó Tưởng thị và Vương Tự Bảo cùng dùng bữa sáng với Tưởng Thái hậu.
Trong chính điện của Ung Từ Cung, Tần Hoàng hậu và các vị phi tần, hoàng tử, công chúa cũng đã sớm đợi ở đó để chúc thọ Tưởng Thái hậu.
Thấy thời gian đã không còn sớm nữa, Tưởng thị đi lên dìu Tưởng Thái hậu, tay Tưởng Thái hậu nắm lấy Vương Tự Bảo, theo sau ba người là các cung nhân gồm Ngô ma ma, Quế Hỉ,…. Mọi người vui vẻ đi đến chính điện.
Đến bậc đá ở chỗ ngồi cao nhất trong chính điện, Tưởng thị tự giác để Ngô ma ma dìu Tưởng Thái hậu, còn mình thì kéo lấy Vương Tự Bảo, lặng lẽ đi đến vị trí ở phía sau chính điện.
Tưởng Thái hậu được Ngô ma ma dìu đi, từng bước chậm rãi đi đến vị trí bên trái trên đài.
Mọi người ở chính giữa đại điện hành đại lễ: "Thỉnh an Thái hậu nương nương, Thái hậu nương nương vạn tuế! Vạn vạn tuế!"
"Đều bình thân hết đi." Tưởng Thái hậu nâng tay lên làm động tác đỡ dậy.
"Tạ Thái hậu."
Sau khi đứng dậy, mọi ngườitự mình tìm vị trí tương ứng ngồi xuống.
Ở trước mặt những quý nhân thật sự này, cho dù có phi tần nào có cấp bậc không cao bằng Vương Tự Bảo nhưng người ta dù sao vẫn là quân, Vương Tự Bảo và Tưởng thị chỉ là thần mà thôi. Vì vậy, hai mẫu thân con họ chỉ có thể ngồi ở vị trí ở phía sau.
Không lâu sau đó, có một người đi tới ở phía khác của Vương Tự Bảo.
Vương Tự Bảo ngẩng đầu nhìn người nọ, ánh mắt của người kia cũng nhìn qua đây. Hai người chạm mắt liền cùng mỉm cười.
Sau khi ngồi xuống, người kia liền thấp giọng bắt chuyện với Vương Tự Bảo: "Sao hôm nay Bảo Muội đến đây sớm vậy?"
Vương Tự Bảo cười nói: "Dục Quận vương ca ca nói sai rồi, không phải là hôm nay ta đến sớm mà là tối qua ta đã vào cung rồi."
Hạ Dục Thần nghe xong thì oán trách: "Vậy hôm qua sau khi muội vào cung, sao cũng không qua chỗ ta thăm ta?"
Vương Tự Bảo tỏ ra hoàn toàn vô tội với lời chỉ trích của Hạ Thần Dục: "Hôm qua ta vừa vào cung đã bị sắp xếp vào ở trong Ung Từ Cung. Nửa đêm nửa hôm cũng không thể tùy tiện đi ra ngoài."
Hạ Thần Dục gật nhẹ, đưa ra lời mời: "Vậy thì lát nữa có thời gian thì đi chơi với ta nhé. Ta còn đã chuẩn bị cho muội mấy món quà."
Vương Tự Bảo vui mừng đồng ý: "Được ạ."
Có quà để nhận, ai nghe xong đều sẽ rất mừng.
Hạ Thần Dục nghe thấy cô bé sảng khoái đồng ý, khóe miệng không tự giác khẽ nhếch lên.
Tiếp sau đó là đến lượt Tần Hoàng hậu tặng quà chúc phúc. Hai người bèn không nói thêm nữa.
Lúc rảnh rỗi buồn chán, Vương Tự Bảo sẽ nghiêng mặt quan sát Hạ Thần Dục.
Hạ Thần Dục có khuôn mặt tuấn tú, cử chỉ tao nhã, năm nay mặc dù chỉ có 12 tuổi nhưng bước đầu đã có đủ tiêu chuẩn của một mỹ nam tử.
Đáng tiếc là thân thể hắn gầy yếu, sắc mặt xanh xao, không có sức sống của một thiếu niên nên có, thay vào đó là cảm giác yếu ớt không thích hợp.
Hơn nữa chỉ cần ở lâu hơn một chút thì có thể nghe thấy những tiếng ho nhẹ do bị kìm nén của hắn.
Lúc ho thì hắn sẽ lấy tay phải đưa lên miệng che lại. Điều này dường như đã trở thành một hành động theo thói quen.
Một thiếu niên như ngọc đối xử với ai cũng đều lịch sự, hòa nhã. Là một người dễ được người khác thương xót và yêu thích.
Nhưng không biết làm sao lại có một xuất thân khá xấu hổ.
Hắn sinh ra ở Đông Cung, mẹ ruột là Trắc phi của Phế Thái tử - Lưu thị, là nhi tử nhỏ tuổi nhất năm đó của Phế Thái tử.
Lưu thị là một người phụ nữ mệnh khổ, sau nhiều năm vào Đông Cung, khó khăn lắm mới mang thai một đứa con trai nhưng sau khi sinh xong thì bị băng huyết mà chết. Phế Thái tử bèn đưa Hạ Thần Dục cho Phế Thái tử phi nuôi dưỡng.
Mặc dù Phế Thái tử phi cũng có con trai nhưng lúc đó họ đều đã trưởng thành, vậy nên bà cũng chăm sóc cho thứ tử sẽ không gây uy hiếp đến nhi tử của mình vốn trong tương lai.
Sau đó Phế Thái tử vướng vào án vu cổ nên đã bị giáng xuống làm thứ nhân, cả nhà bị lưu đày đến Ngu Thành xa xôi. Trên đường bị lưu đày, nữ gia quyến của hậu viện phế Thái tử người thì chết, người thì trốn, những người thật sự có thể bình an đến Ngu Thành chỉ còn lại mấy người, trong số đó, thứ nữ của Hòa Thuận Hầu phủ cũng chết vì bệnh trên đường bị lưu đày.
Phế Thái tử luôn ưu buồn nên chỉ sống được vài năm, sau đó cũng chết vì bệnh. Năm tiếp theo Phế Thái tử phi cũng rời khỏi nhân thế.
Cứ như vậy, Hạ Thần Dục còn nhỏ tuổi đã trở thành cô nhi, không có người chăm sóc.
Vẫn may là Lưu Thái phi – cô mẫu của mẫu thân Hạ Thần Dục Lưu thị - vẫn còn. Năm đó vụ án vu cổ của phế Thái tử không liên lụy đến bà nên Đương kim Thánh thượng sau khi đăng cơ còn phong bà làm Thái phi.
Lưu Thái phi không có con, sau khi nghe nói chuyện của Hạ Thần Dục thì cầu xin Tưởng Thái hậu và đương kim Thánh thượng cho bà đưa Hạ Thần Dục vào cung để nhận nuôi bên mình.
Đây là cơ hội tốt để có thể làm nổi bật đức tính của đương kim Thánh thượng, cho nên Vĩnh Thịnh đế Hạ Minh Càn bèn phái người đón Hạ Thần Dục từ Ngu Thành vào cung, giao cho Lưu Thái phi chăm sóc. Ngoài ra, truy phong Phế Thái tử phi sau khi chết làm Túc vương phi.
Hạ Thần Dục được đón về cung được sắc phong làm Dục Quận vương.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]