Hai người nghỉ ngơi một lúc, vì vẫn còn sớm nên quyết định đi dạo tiếp.
Sau tiệc trưa sẽ phải thưởng hoa, du hồ ở Ngự Hoa Viên, nên Vương Tự Bảo không đi về phía Ngự Hoa Viên nữa mà chọn một đường khác.
Chẳng ngờ lại gặp phải mấy kẻ oan gia ngõ hẹp.
"Vương Tiểu Bát, sao ngươi lại đi cùng với kẻ lai lịch không rõ ràng này chứ?" Không rõ vì sao, khi thấy Vương Tự Bảo và Lâm Khê nắm tay đi với nhau, Trình Phác Du lại có vẻ gì đó rất ghen tuông. Lời cậu ta nói tạo cảm giác như cậu ta vừa bắt gian tại trận vậy.
Vương Tự Bảo nhìn mấy người kia, chẳng buồn lên tiếng. Cô bé kéo tay Lâm Khê, nói: "Chúng mình đi thôi, ta lười gây sự với mấy người này lắm."
Lâm Khê cũng bực mình vì mấy tên này phá hoại không khí đang ngày càng thân thiết giữa mình và Vương Tự Bảo. Cậu nhìn họ với vẻ ghét bỏ rồi quay người bỏ đi cùng Vương Tự Bảo.
Thấy Vương Tự Bảo định đi, Hạ Nghi Huyên bĩu môi rồi nói: "Hừ! Bảo Quận chúa cái quái gì chứ? Chẳng qua chỉ là cậy thế của Hoàng tổ mẫu để diễu võ dương oai trong cung mà thôi. Ở đây không có Hoàng tổ mẫu, thấy chúng ta nên sợ quá phải chạy đây mà."
Lâm Khê không chịu được cảnh Vương Tự Bảo bị người khác bắt nạt, cho dù chỉ là nói cho sướng mồm cũng không được. Vậy là cậu xoay người lại, định trút giận thay Vương Tự Bảo.
Vương Tự Bảo kéo cậu lại, nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thu-hau-phu/2425627/chuong-49.html