Vương Tự Bảo cúi xuống, nhéo cái mặt bánh bao của Vương Hử.
Chà, sờ sướng tay thật!
Mặc dù không sướng như khi sờ khuôn mặt mũm mĩm của Vương Tông, nhưng da của Vương Hử cũng rất mềm mại.
Chẳng trách hồi cô còn nhỏ, người lớn cứ thích véo má cô.
Vương Hử khó chịu mà khua cái tay nhỏ, định gạt cái tay vô lễ làm mình bực bội kia.
"Dậy đi nào, đến giờ luyện công rồi." Vương Tự Bảo nằm bò cạnh Vương Hử, khẽ thì thầm vào tai cậu bé.
Vương Hử cau có, chẹp c miệng rồi xoay người, quay mặt vào trong tường.
Nhìn cái yếm gấm màu đỏ thêu hình cá chép và cái khố nhỏ màu đỏ trên người Vương Hử, Vương Tự Bảo không nhịn được mà vỗ vào cái mông tròn tròn của cậu, đe dọa: "Dậy mau lên, nếu không dậy thì tí nữa không được ăn sáng đâu."
Vương Hử lẩm bẩm: "Không ăn thì không ăn."
Vương Tự Bảo liền đứng dậy, quay đầu nhìn, giơ bàn tay phải trắng trẻo như ngọc ra.
Cẩm Châu mau chóng hiểu ý, dâng khăn lạnh đã chuẩn bị từ trước lên.
Vương Tự Bảo nhướng đôi mày thanh tú, nhìn Cẩm Châu với vẻ mặt khen ngợi.
Cẩm Châu thấy vậy thì cười bẽn lẽn.
Sau đó Vương Tự Bảo chỉ tay phải về phía Vương Hử, ngoắc bốn ngón tay ngoại trừ ngón tay cái.
Cẩm Châu vội vàng tiến lên lật người Vương Hử lại, để Vương Hử nằm ngửa.
Vương Tự Bảo gật đầu tán dương.
Tiếp đến, cô ụp luôn chiếc khăn lạnh vào mặt Vương Hử.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thu-hau-phu/2425597/chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.