Thấy cái nhìn chằm chằm vào mình của tiểu cô cô và tiêu cô phụ, Vương Hử không chần chừ mà vứt hết tiết tháo của mình đi, chẳng nói chẳng rằng, bóp mũi rồi uống một hơi cạn bát sữa dê.
Sau đó cậu lại cầm bát nước lọc lên uống hết già nửa mới át được mùi ghê của sữa dê ở trong miệng.
Vậy tại sao lại nói vứt hết tiết tháo đi?
Thì bởi vì Vương Hử phát hiện ra trước mặt tiểu cô cô của mình, mình chẳng còn tiết tháo gì để mà nhắc đến cả.
Từ tối qua đến sáng nay, Vương Hử quả thật đã phải vận động rất nhiều. Vương Tự Bảo sợ cậu bé sẽ đói bụng khi đi học, bèn bảo Cẩm Châu cầm theo một hồ lô sữa dê và thêm nhiều điểm tâm đi.
Khi ngồi trên xe ngựa, Vương Hử nhìn hộp gấm đựng điểm tâm mà Cẩm Châu để xuống, khóe miệng bất giác giật giật.
Cậu thầm nghĩ: Tiểu cô cô, sao cô cô bảo chỗ mình không có điểm tâm? Thế đây là cái gì?
Hàng ngày đi học, Vương Tự Bảo và Lâm Khê đều ngồi chung một chiếc xe ngựa.
Vì đi từ Hầu phủ đến thư viện mất gần nửa giờ, cho nên quãng thời gian ở trên đường đều là lúc Vương Tự Bảo ngủ bù.
Có lúc Lâm Khê cũng ngủ cùng cô, có lúc lại ngồi nghiên cứu, phân tích thông tin mà thuộc hạ đưa tới và phê duyệt công văn.
Hôm nay Vương Tự Bảo không ngủ mà cùng nghiên cứu thông tin với Lâm Khê.
"Vùng Phủ Điền gặp lũ lụt, phải chăng huynh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thu-hau-phu/2425595/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.