Bé mập Vương Tông chìa bàn tay nhỏ mũm mĩm ra, cầm lấy hộp thức ăn trong tay Lương Thần, vội vã mở hộp, lấy ra một quả táo đỏ.
Quả táo này không giống như táo ở thời hiện đại, có thể nhìn thấy ở khắp nơi như cải trắng, nhất là loại táo lớn cực phẩm này.
Tất nhiên táo của Vương Tự Bảo là được trong cung ban thưởng.
Mấy lời như quả táo này chỉ có một mình Vương Tông có, đương nhiên là trò lừa con nít rồi.
Thực ra Vương Tự Bảo đã tặng mỗi viện tử một ít táo để mọi người cùng thưởng thức.
Bé mập Vương Tông thích ăn thịt, không thích ăn đồ chay, càng không thích ăn trái cây. Vì thế Vương Tự Bảo mới dùng cách này để cậu ăn.
Mỗi ngày cô đều gạt cậu, nói rằng đây là món quà tặng riêng cho cậu, Vương Tông sẽ vui vẻ phá lệ ăn, không để ý tới chuyện bản thân có thích ăn hay không nữa.
Nhìn thấy quả táo đỏ mê người, Vương Tông không ăn ngay, mà giơ cánh tay vừa ngắn vừa mập ra đưa cho Vương Tự Bảo, lớn tiếng nói: "Tiểu cô cô, người ăn một miếng trước đi."
Vương Tự Bảo không khách khí với cậu, cắn một miếng nhỏ, sau đó bộc lộ biểu cảm vô cùng hưởng thụ giống như được ăn mỹ vị nhân gian vậy, còn nói một câu: "Ngon quá đi."
Vương Tông nhìn Vương Tự Bảo mà nuốt nước bọt, xoay quả táo sang chỗ khác chỗ Vương Tự Bảo vừa cắn, rồi đưa tới trước mặt Lý thị: "Tằng tổ mẫu ăn đi."
Lý thị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thu-hau-phu/2425579/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.