Từ cổ cầm tới đàn tranh, từ sáo tới tiêu, rồi lại tới những nhạc cụ khác, Vương Tử Nghĩa và Lữ Duyên đều thi.
Cuối cùng cái gọi là thi đấu lại biến thành buổi diễn tấu âm nhạc của hai người.
Sau khi tan học, Vương Tự Bảo và Lâm Khê đi tới thư phòng ngoài của Vương lão Hầu gia.
Sau khi hành lễ với Vương lão Hầu gia xong, Vương Tự Bảo ngẩng đầu, mỉm cười thật ngọt ngào, hỏi: "Tổ phụ, hôm nay phủ chúng ta có khách à?"
Vương lão Hầu gia vừa vuốt chòm râu hoa râm vừa gật đầu nói: "Ừm! Phụ thân con coi như đã gặp được tri âm rồi."
Mấy năm nay, con trai cả vì cái gia đình này mà để tài hoa mai một. Chỉ khi bắt đầu dạy tiểu tôn nữ, con trai mới tìm lại được cảm giác hăng hái năm xưa.
Cũng sau khi nhận đồ đệ Lâm Khê, dường như Vương Tử Nghĩa mới tìm lại được vị trí thật sự của mình.
Địa vị Hòa Thuận Hầu Thế tử đã mang lại thể diện cho Vương Tử Nghĩa. Nhưng đồng thời, cũng khiến ông đánh mất đi lý niệm và hoài bão mà đời người nên có.
"Bảo Muội, con có thể đoán ra vị khách hôm nay là ai không?" Vương lão Hầu gia nhanh trí thử thăm dò suy nghĩ của Vương Tự Bảo.
"Hứ! Còn phải đoán sao?" Vương Tự Bảo trề môi.
"Ồ? Để tổ phụ xem Bảo Muội nhà ta lợi hại cỡ nào nào?" Vương lão Hầu gia tươi cười nhìn tiểu tôn nữ.
"Còn có thể là ai nữa? Trại Bán Tiên chứ gì. Có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thu-hau-phu/2425553/chuong-85.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.