Rõ ràng tính cách của mình tích cực, cởi mở, hướng thiện như vậy, tại sao lại không cảm hoá được huynh ấy chứ? Ngược lại chính mình lại càng ngày càng giống huynh ấy hơn.
Chuyện không nghĩ ra, Vương Tự Bảo cũng không làm khó mình, bèn dứt khoát gác lại.
Lâm Khê khẽ hừ một tiếng, xem như là bỏ qua chuyện này, vội vàng thúc giục: "Mau mang áo choàng tới đây."
Mỹ Cảnh đang cầm áo choàng lập tức tiến lên, giao cho Lâm Khê.
Lâm Khê giống như biến thành một người khác, giũ áo choàng ra rồi nhẹ nhàng phủ lên người Vương Tự Bảo, dịu dàng nói: "Lần sau nhất định phải chú ý chăm sóc bản thân thật tốt, đã biết chưa?"
Đối với biểu hiện này của Lâm Khê, Vương Tự Bảo sớm đã thấy nhưng không thể trách, chỉ ngây ngô gật đầu.
Lâm Khê khoác áo choàng cho cô xong, lại cầm lấy tay Vương Tự Bảo cảm nhận độ ấm trên tay cô, thấp giọng dặn dò: "Đợi lát nữa nhớ phải mang theo đồ giữ ấm tay, còn phải cầm lò sưởi tay nữa. Đã biết chưa?"
Vương Tự Bảo gật đầu, "Biết rồi. Trời lạnh, huynh cũng chú ý một chút."
Lâm Khê cúi đầu, áp trán mình vào trán Vương Tự Bảo, dịu dàng nói: "Ừm. Sợ muội đau lòng, ta sẽ chú ý."
Khóe miệng Vương Tự Bảo cong lên, líu ríu nói: "Ít bảnh choẹ đi, ai sẽ đau lòng chứ."
Lâm Khê vô lại nói: "Ta! Ta thay muội tự đau lòng mình là được rồi."
Vương Tự Bảo không nói gì, chỉ mỉm cười.
Hai người luôn cảm thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thu-hau-phu/2425545/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.