"Được rồi, ngài chờ một chút. Vậy vẫn là giá như lần trước chứ?" Tiểu nhị lên tiếng thăm dò.
"Ừm, cứ theo giá lần trước." Tên Tiết gia không kiên nhẫn gật đầu. Nói thật, hắn cũng không biết giá lần trước là bao nhiêu nữa.
Tiểu nhị vội vã chạy ra phía sau lấy ngân lượng từ ông chủ, rồi lại vội vội vàng vàng chạy trở lại, nhét vào tay tên Tiết gia kia khoảng hai, ba lượng bạc. Còn nhét thêm khoảng hai mươi, ba mươi đồng tiền vào trong chiếc túi tiền khô đét được dắt bên hông của tên Tiết gia đó nữa.
Nhét xong, tiểu nhị nói thầm bên tai Tiết gia: "Trong túi là tiền biếu riêng Tiết gia ngài."
"Ừm." Tên Tiết gia kia hài lòng gật đầu, sau đó cười ha hả nói: "Vẫn là tiểu tử ngươi hiểu chuyện. Tháng sau vẫn tính theo số thu này."
"Được ạ, đa tạ Tiết gia. Tiết gia ngài đi thong thả." Tiểu nhị lập tức gật đầu khom lưng tiễn khách.
Tên Tiết gia kia vốn còn muốn nói gì nữa, nhưng bị tiểu nhị ngắt lời nên nghĩ không ra. Vì thế quay đầu dẫn mấy tùy tùng rời đi.
Sau khi bọn họ đi, tiểu nhị thở dài một hơi, sau đó lại lau mồ hôi trên trán.
Tiểu nhị thầm nghĩ: Ứng phó với người như thế, phiền chết mất!
"Tiểu nhị, tính tiền." Một vị khách ăn xong rồi cao giọng gọi.
Tiểu nhị nghe thấy lập tức tươi cười đáp: "Khách quan ngài ăn xong rồi ư? Tổng cộng hai mươi văn tiền."
"Ừm, ăn xong rồi. Đây là hai mươi văn tiền, ngươi nhận lấy."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thu-hau-phu/2425527/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.