Chương trước
Chương sau
"Hừ, tiện nhân, chẳng phải chê lão gia ta đã già thì gì nữa. Ta vẫn không tin, nếu thật sự có lợn, chó mua ngươi thì ngươi sẽ bán mình thật? Kẻ khắc phụ khắc mẫu như ngươi, lão gia ta mà nạp ngươi về thì sẽ gặp đen đủi, vậy mà ngươi còn kén cá chọn canh? Ta lại muốn xem xem, kẻ nào ăn tim hùm mật báo dám mua người mà lão gia ta để mắt tới!" Nói xong, Lý lão gia dẫn mấy gia đinh vung tay rời đi.

Một lát sau, lại có mấy người bước tới để mua Triệu tiểu thư, hơn nữa trong số đó còn có người không màng được hồi đáp định giúp đỡ Triệu tiểu thư mai táng phụ thân, nhưng đều bị vị Triệu tiểu thư này tìm đủ các lý do để từ chối.

"Tiểu cô cô, vừa nãy có mấy người nói muốn giúp Triệu tiểu thư mai táng phụ thân, còn không cần báo đáp, sao cô ta lại không đồng ý?" Vương Hử thấy lạ hỏi, mấy người đó đều nói chỉ cần giúp đỡ, không cần Triệu tiểu thư trả tiền, tại sao nàng ta vẫn không đồng ý chứ?
"Triệu tiểu thư đã nói rồi, mình tuyệt đối không phải là người thích chiếm lợi từ người khác. Nếu đã nói là bán thân mai táng phụ thân, thì phải nói được làm được. Con lại xem xem những người đó có xuất thân thế nào? Con người cao sang như Triệu tiểu thư làm sao có thể theo những người đó về cùng chịu khổ. Ta nghĩ Triệu tiểu thư này chắc chắn là đang chờ để gặp được một công tử phú quý trẻ tuổi, tuấn tú mới chịu bán thân. Thường thì người ta sẽ nói cái gì mà nguyện làm nô tài, vì để báo ân, chung thân không gả đi. Chỉ cần có thể để cô ta được ở bên cạnh ân nhân, hầu hạ ân nhân cả đời là được."

Quả thực đoạn này quá kinh điển rồi, Vương Tự Bảo muốn quên cũng khó.

Nữ nhân như thế sẽ không chịu được bất kỳ sự vất vả nào. Sẽ luôn tìm đủ mọi cách để có cơ hội được gả vào gia đình quyền quý. Đương nhiên, những gia đình quyền quý này phải đúng như nàng ta mong muốn mới được. Nếu như làm thϊếp thì nàng ta cũng phải làm thϊếp của những công tử tuấn tú trẻ tuổi, nhiều tiền mới đồng ý.
"Đi thôi. Đừng để loại người này làm bẩn mắt chúng ta." Lâm Khê sớm đã không thể nhịn nổi loại nữ nhân khiến người ta buồn nôn, làm bộ làm tịch như thế.

Bán thân mai táng phụ thân? Nói thật dễ nghe, nếu như thật sự hiếu thảo như vậy thì còn kén cá chọn canh thế sao? Nếu như thật sự là liệt nữ trinh tiết, còn chạy tới nơi này để bày trò thế sao?

Nghe Lâm Khê nói thế, Vương Tự Bảo vội vàng híp mắt cười nói: "Vâng." Sau đó kéo Vương Hử cùng rời đi.

Lúc lên xe ngựa, Vương Tự Bảo hỏi Lâm Khê nếu như sau này cậu gặp phải người như vậy, bị cuốn vào vòng xoáy ái tình thì phải làm sao?

Lâm Khê lạnh lùng nói: "Loại làm kỹ nữ còn muốn lập miếu thờ trinh tiết này còn có thể làm sao nữa? Thế thì tác thành cho cô ta, để cô ta tới làm kỹ nữ thật sự."

Ơ, hình như ví dụ này không tốt lắm thì phải.
Nhưng mà cô rất thích.

Sau khi mấy người Vương Tự Bảo rời đi, tên Tiết gia kia dẫn đám người đi tới trước mặt Triệu tiểu thư.

"Cô gái, hay là đi theo Tiết gia ta đi. Tuy Tiết gia ta không giàu có như Lý lão đầu, nhưng nói thế nào thì cũng trẻ tuổi sung sức hơn Lý lão đầu kia. Theo Tiết gia ta cũng sẽ được hưởng không hết phúc như vậy. Không phải Lý lão đầu muốn bỏ ra năm mươi lượng để mua nàng sao? Tiết gia ta sẽ trả sáu mươi lượng." Họ Tiết nói xong, cũng không để ý đến việc Triệu tiểu thư có đồng ý hay không, khoát tay với tùy tùng đứng đằng sau, định ép mua ép bán.

Mấy tùy tùng lập tức xúm lại nhằm định kéo Triệu tiểu thư đi.

"Ta không đi, ta kiên quyết không theo một kẻ ác bá lưu manh như ngươi. Bỏ ta ra." Triệu tiểu thư đứng lên để bỏ chạy, nhưng lại bị tùy tùng của họ Tiết kia vây lại.
"Cứu mạng! Có người muốn cưỡng ép dân nữ, cứu mạng!" Triệu tiểu thư vừa thấy tình thế không tốt lập tức cao giọng kêu cứu.

Nàng ta không thể rơi vào tay của kẻ này. Nàng ta đã lập kế hoạch tỉ mỉ lâu như vậy, há có thể làm tiểu thϊếp của loại người như hắn?

Hắn thì được coi là nhà quyền quý gì chứ? Không phải là cậy có thân thích với Đức Mậu Bác phủ cho nên mới hoành hành ngang ngược ở nơi đây như thế sao?

Đức Mậu Bác phủ chính là nhà ngoại của Trang tần hiện đang được sủng ái nhất trong cung. Trang tần chính là người mà năm xưa Vĩnh Thịnh đế gặp lúc tu sửa cảnh đài. Bây giờ nàng ta đã được lên bậc vị. Nếu như không phải vì đến bây giờ nàng ta vẫn chưa sinh được con, e là đã được phong phi tử rồi.

Đúng lúc này, tiếng vó ngựa của một đội ngựa vang lên.
Tiếp đó, một thị vệ cưỡi ngựa tới trong làn khói bụi trước mắt, vù vù từ xa tới gần.

Mọi người thấy thế nên vội vã tránh né.

Nhìn y phục là biết thị vệ hoàng gia. Lúc này họ Tiết cũng không dám hung hăng càn quấy nữa, lập tức dẫn đám tùy tùng né sang một bên.

Triệu tiểu thư nhân lúc hỗn loạn đã gắng gượng thoát khỏi đám tùy tùng kia.

Nàng ta vừa hét "cứu mạng" vừa xông ra giữa đường.

Người dẫn đầu tướng mạo tuấn tú, dáng người rắn rỏi ngồi trên lưng ngựa. Nhìn thấy một nữ tử mặc đồ tang hiếu lễ xông từ một bên tới, hắn bĩu môi lạnh lùng căn dặn: "Kẻ tìm cái chết, không cần phải để ý."

Tiếp đó hắn kéo dây cương để ngựa của mình nhảy lên cao, phóng ngựa bay qua người Triệu tiểu thư.

Triệu tiểu thư sợ hãi đứng sững giữa đường, ngơ ngác không biết phải làm sao.
Những người khác cũng học theo, đều chen lấn phóng ngựa bay qua người Triệu tiểu thư.

Tới lúc Triệu tiểu thư tỉnh táo lại, bản thân đã ngã ngửa, không dám tin cảnh tượng vừa nãy.

Đúng lúc này, lại có một đội nhân mã đi qua, có điều đội nhân mã này sau khi nhìn thấy có người ở giữa đường bèn dừng lại.

"Ô!" Dẫn đầu là một người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi tuổi. Hắn mặc trang phục của thống lĩnh thị vệ hoàng gia, thể hiện địa vị hơn người.

Hắn nhìn Triệu tiểu thư đầu tóc rối bời, cao giọng hỏi: "Có bị dọa không? Vừa mới đi qua chính là thuộc hạ của ta. Đắc tội rồi, vẫn mong vị tiểu thư này lượng thứ."

Hắn thầm nghĩ: Vương lão đại này đúng là một kẻ nhẫn tâm. Một nữ tử yếu đuối điềm đạm đáng yêu như thế ở đây mà không biết thương hoa tiếc ngọc. Vì để chiến thắng cuộc thi mà nhẫn tâm phóng ngựa bay qua người cô nương người ta, khiến người ta bị dọa cho sợ hãi rồi.
Triệu tiểu thư ngẩng đầu, thoáng nhìn người ở trước mặt này, có hơi thất vọng.

Đây là một kẻ lỗ mãng, đâu có tuấn tú như công tử trẻ tuổi vừa mới qua đây. Tuy lúc nãy chỉ vội vã thoáng nhìn một cái nhưng nàng ta vẫn nhìn thấy rất rõ tướng mạo của người đó.

Nhất là khí phách uy phong lúc nãy, quả thực khiến người ta phải động lòng.

E rằng cũng chỉ có nam nhân như vậy mới có thể bảo vệ được mình thôi, cũng sợ là chỉ có nam tử như thế mới có thể khiến mình cam tâm tình nguyện nương thân làm thϊếp thôi.

Nhưng nàng ta cũng biết rằng không thể đắc tội với người trước mặt. Nhất là người này còn tự xưng là cấp trên của nam tử vừa nãy nữa.

Vì vậy nàng ta lập tức điều chỉnh biểu cảm trên mặt để trở nên yếu đuối nhưng lại có sự kiên cường, cố gắng để giọng nói của mình nghe có vẻ ổn định hơn: "Ta không sao. Tuy lúc nãy có hơi sợ nhưng vẫn phải cảm ơn vị tướng quân lúc nãy. Huynh ấy đã cứu ta một mạng."
"Hả? Vương lão đại còn cứu cô sao?" Rõ ràng là nữ tử này đã để mắt tới kiểu công tử bột Vương lão đại rồi. Nếu không cũng sẽ không nhớ nhung kẻ coi mạng người như cỏ rác này.

Thú vị, thật thú vị!

Người đàn ông trung niên vuốt râu dưới cằm, như thể đã nghĩ ra được điều gì.

Nếu như tỷ thí đã thua rồi, hay là thêm chút ấm ức cho vương lão đại vậy.

"Đúng vậy. Phụ thân tiểu nữ vừa mới qua đời, bởi vì trên người không có đồng nào, tiểu nữ chỉ còn cách bán thân mai táng phụ thân. Không ngờ rằng lại bị Lý lão gia đáng tuổi làm tổ phụ tiểu nữ ép làm tiểu thϊếp thứ mười tám của ông ta. Sau đó lại gặp phải lưu manh ác bá cưỡng ép dân nữ. Cũng nhờ có vị thiếu tướng quân kia đi qua, tiểu nữ mới có thể thoát khỏi tay kẻ ác bá kia. Là do tiểu nữ không nhìn đường, mới vô ý xông ra giữa đường. Cho nên mới cản đường vị thiếu tướng quân vừa nãy. Đây đều là lỗi của tiểu nữ. Nhưng tiểu nữ vẫn cảm kích vị thiếu tướng quân vừa nãy." Tài ăn nói của Triệu tiểu thư không tệ, nói vắn tắt đơn giản rõ ràng chuyện vừa mới xảy ra lúc nãy.
Người đàn ông trung niên ngồi trên lưng ngựa lạnh lùng lướt nhìn người đàn ông họ Tiết đang đứng dựa một bên. Biết là Ung Đô có những kẻ như vậy, chỉ có điều, một tên côn đồ như thế quả thực là không lọt nổi vào mắt xanh của hắn.

Người đàn ông họ Tiết vội vàng bước lên khom người giải thích: "Tôn phó thống lĩnh, tiểu nhân thấy tiểu nương tử này đáng thương nên mới muốn giúp tiểu nương tử này một tay, chứ không phải muốn cưỡng ép dân nữ như cô ta nói." Nói xong hắn lại nhìn về phía mọi người: "Chuyện này, những người này đều có mặt, bọn họ có thể làm chứng cho tiểu nhân."

Đám người vây xem kia lập tức cúi đầu không nói gì cả.

Phó thống lĩnh cấm vệ quân Tôn Minh Triết nhìn người trước mắt, chẳng muốn để ý bèn khoát tay, bảo người này đến từ đâu thì quay về đó.
Không phải cậy thế có thân thích với vị chủ nhân trong cung mới dám làm xằng làm bậy thế sao?

Nếu như bây giờ vị tiểu nương tử này đã để mắt tới Vương lão đại, hắn cũng có thể làm người tốt, thành toàn cho cô nương ấy.

Vì thế hắn gọi cận vệ phía sau của mình, nói mấy câu.

Cận vệ nghe xong, liếc nhìn cấp trên một cách mờ ám, sau đó che miệng cười thầm.

Tôn Minh Triết giơ tay quất roi ngựa về phía cận vệ kia, quát mắng: "Nghĩ cái gì vậy? Còn không đi làm ngay."

"Vâng vâng vâng. Thuộc hạ nghĩ sai rồi. Thuộc hạ đi làm ngay." Nói xong, cận vệ nhanh chóng xuống ngựa, bước tới dẫn Triệu tiểu thư rời đi.

Tuy Triệu tiểu thư không hiểu nguyên do nhưng với tình thế trước mắt, nàng ta không thể không đi theo tên cận vệ kia.

Trò hề bán thân mai táng phụ thân lại biến đổi bất ngờ như vậy, chớp mắt đã trở thành đề tài nói chuyện trà dư tửu hậu của mọi người rồi.
Vương Tự Bảo không hề biết những chuyện xảy ra sau đó. Sau khi quay về, cô đã tìm Nhị ca Vương Dụ Phổ của mình để bàn bạc một số chuyện quan trọng.

"Nhị ca, hai tháng nữa sẽ lại bắt đầu kì thi hội* rồi. Mấy ngày trước muội bảo huynh chuẩn bị bộ văn phòng tứ bảo trạng nguyên, huynh đã chuẩn bị cả chưa?" Vương Tự Bảo lên tiếng dò hỏi vị Nhị ca càng ngày càng có đủ khí chất của thương nhân Nho giáo của mình.

(*) Thi hội: Kỳ thi được tổ chức ba năm một lần, diễn ra vào thời Minh, Thanh của Trung Quốc.

"Ừm, đều chuẩn bị xong cả rồi, chờ tới lúc muội chuẩn bị xong đồ của tiệm thêu rồi sẽ cùng đưa ra bán." Vương Dụ Phổ vô cùng tin tưởng vào lần tiêu thụ hàng hóa này.

"Vậy hai ngày này muội sẽ tới thôn trang xem xem. Ước chừng bên đó cũng đã chuẩn bị ổn cả rồi. Ngoài ra, muội còn định tới Vạn Phật Tự một chuyến." Vương Tự Bảo thuê người mở một tiệm thêu lớn ở thôn trang của mình. Thành phẩm của tiệm thêu này sẽ được đưa tới tiệm thêu của hồi môn của Tưởng thị để bán.
"Tới Vạn Phật Tự?" Vương Dụ Phổ biết muội muội mình rất có thiên phú về lĩnh vực buôn bán. Hắn tò mò không biết rốt cuộc lần này lại muốn làm gì nữa. Bạn đang đọc truyện tại T.r.u.y.e.n.D.K.M.com

"Cũng không có gì. Chỉ là tới tìm lão hòa thượng để làm bùa may mắn." Vương Tự Bảo tùy ý nói.

"Bùa may mắn? Đó là bùa gì? Tại sao trước giờ đều chưa nghe thấy chứ?" Hắn đã từng nghe đến bùa hộ thân, bùa trường mệnh, nhưng đây là lần đầu tiên nghe thấy bùa may mắn.

"Trước đây không có, lần này làm rồi sau này sẽ có. Vương Tự Bảo nói xong còn tinh nghịch nháy mắt.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.