Vương Tự Bảo híp mắt lại, hạ quyết tâm dùng sức ghìm dải lụa, tiếp đó cố gắng hất lên, quăng người nọ lên cao rồi hung hăng đập xuống mặt đất. Sau đó cô không quản sống chết của người nọ nữa.
Lâm Khê thấy Vương Tự Bảo ra tay, lập tức dẫn theo ám vệ của mình chạy tới.
Cùng lúc đó, ám vệ của Vương Tự Bảo cũng vây quanh Vương Tự Bảo và Vương Tông.
"Quận chúa!" Đội trưởng đội ám vệ bẩm báo với Vương Tự Bảo.
Ánh mắt Vương Tự Bảo hơi lạnh lùng: "Để lại hai người ở đây, những người còn tấn công. Nhớ kỹ, không chừa một kẻ nào, gϊếŧ không tha!"
Phòng ngự tốt nhất chính là tấn công. Đối với đám thích khách này, căn bản cũng không cần phải để lại người sống.
Nếu không phải vì Vương Tông trong lòng, Vương Tự Bảo nhất định sẽ đại khai sát giới.
Cung thủ của đối phương cũng không nhiều, sau khi giải quyết hết những kẻ này, lại có thêm một đám thích khách cầm trường kiếm hướng về phía bọn họ.
Vương Tự Bảo tương đối yên tâm về sức chiến đấu của ám vệ của mình và Lâm Khê. Cô đứng tại chỗ, thăm dò bốn phía.
Bắt giặc phải bắt vua trước, cô đang tìm những gã đầu sỏ chỉ huy trong bóng tối.
Quả nhiên ở một nóc nhà hẻo lảnh, cô nhạy bén nhận ra điểm khác biệt. Nơi đó có một kẻ đang ẩn nấp, trong tay hắn cầm một lá cờ nhỏ hai mặt, trong đó một mặt màu đỏ, mặt khác là màu trắng. Mỗi khi hắn vung cờ, đám thích
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thu-hau-phu/2425452/chuong-133.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.