Chương trước
Chương sau
Sự việc lần này khiến Lâm Khê mơ hồ cảm thấy bất an. Nếu đoán không nhầm thì lần ám sát này là nhằm vào cậu.

Cũng không biết rốt cuộc là kẻ nào phái người đến ám sát? Có thể là Công chúa Nhị nương của cậu, cũng có thể là hai người anh em tốt kia. Đương nhiên, cũng có khả năng là Thái tử Thiệu Quốc hoặc là một người nào đó khác. Nhưng nói thế nào đi nữa, chính vì cậu mà mấy người Bảo Muội mới gặp phải lần nguy hiểm này. Nếu tương lai Bảo Muội và cậu quay về Thiệu Quốc, bất cứ lúc nào cũng có thể gặp mọi loại nguy hiểm.

Cho dù như vậy, cậu vẫn ích kỷ muốn Bảo Muội ở bên mình cả đời.

Nếu thật sự có nguy hiểm gì, cậu hi vọng bản thân mình chống đỡ tất cả.

Lần này quay về Thiệu Quốc, cậu nhất định phải đẩy nhanh mọi chuyện, ra sức dẹp bỏ mọi trở ngại, để Bảo Muội yên tâm gả cho cậu, không cần phải lo lắng mọi việc.
Khi họ về đến Hòa Thuận Hầu phủ, trời đã gần tối.

Người của Hòa Thuận Hầu phủ phái người đi Thái Y Viện mời Thái y quay về nói, hiện tại toàn bộ Thái y của Thái Y Viện đang tập trung ở Đông Cung, không có người cũng không có thời gian xuất cung khám bệnh.

Hóa ra lúc chiều không chỉ mấy người bọn họ bị ám sát trên đường về, đến ngay cả Thái tử Hạ Lập Hiên và Tứ hoàng tử Hạ Lập Nghiêu trong lúc quay về Đông Cung và Phủ Tứ hoàng tử cũng bị tập kích.

Hạ Lập Hiên cưỡi ngựa về Đông Cung, ngựa bị trúng tên chết, Hạ Lập Hiên nhất thời không phòng bị ngã mạnh xuống đất, đầu bị va đập dẫn đến hôn mê ngay tại chỗ.

Cũng may thị vệ Đông Cung khá nhiều, đánh lui thích khách đến ám sát, còn hộ tống Hạ Lập Hiên về Đông Cung. Nhưng vì vết thương khá nghiêm trọng, nghe nói đến nay vẫn hôn mê bất tỉnh.
Ngoài Hòa Thuận Hầu phủ ra, Tứ hoàng tử Hạ Lập Nghiêu bị tập kích cũng không mời được Thái Y. Nhưng mà nghe nói may mà hắn chỉ bị thương nhẹ.

Một lúc có ba người bị tập kích khiến lần ám sát này càng thêm khó bề phân biệt.

Rốt cuộc chuyện này là do ai gây ra?

Cho dù không biết rõ là ai, nhưng nghĩ cũng biết người này hẳn phải là kẻ mưu mô xảo quyệt.

Nói một câu đại bất kính thì lần này nếu Thái tử không may không qua khỏi vậy Vĩnh Thịnh Đế sẽ không còn con trưởng nữa.

Theo tiền lệ của Đại Ung, hoặc là Tần Thái hậu ghi tên một hoàng tử dưới danh nghĩa của mình, hoặc mẫu thân của Hoàng đế tương lai sẽ trở thành Hoàng hậu như Tưởng Thái hậu. Đương nhiên vẫn còn một khả năng nữa, đó là con trai của Thái tử Trắc phi Tô Yến Hà sẽ được ghi dưới danh nghĩa Thái tử phi, trở thành hoàng thái tôn của đích tử.
Nếu như vậy tất cả các biến số đều có khả năng.

Nếu theo lý luận ai được lợi thì kẻ đó có khả năng là hung thủ, vậy thì người có động cơ hạ thủ lần này quá nhiều.

Ngoại trừ Nhị hoàng tử và Tam hoàng tử đã trưởng thành, còn có Ngũ hoàng tử Hạ Lập Ngôn năm nay mười tuổi, Lục hoàng tử Hạ Lập Hành vừa tròn hai tuổi.

Tuy rằng Ngũ hoàng tử và Lục hoàng tử còn nhỏ, không thể làm ra chuyện này, nhưng nhà ngoại của hai người đó không phải để không.

Mẫu thân Lục hoàng tử Lưu tần năm nay hai mươi tư tuổi, đã vào cung được sáu năm, bởi vì tướng mạo bình thường cho nên sau khi tiến cung không được sủng ái.

Nhưng vận may của người này không tồi, mấy năm nay số lần thị tẩm không nhiều, nhưng may mắn mang thai, cuối cùng còn thành công sinh ra con vua.

Việc này khiến cho phi tử được Vĩnh Thịnh đế sủng ái nhất từ trước đến nay là Trang tần buồn bực không thôi.
Bao nhiêu năm nay, nàng là người được sủng ái nhất, cũng là người có nhiều ngày thị tẩm nhất, chỉ tiếc mãi không thể mang thai đứa con nối dõi. Ngược lại không những bị người đà bà xấu xí, diện mạo tầm thường cướp mất, cuối cùng người ta còn thuận lợi sinh ra được một hoàng tử. Vì vậy ở trong cung Trang tần không ít lần làm khó dễ Lưu tần.

Tuy rằng trong cung Lưu tần không được sủng ái, Trang tần cũng không ít lần mách tội, nhưng Vĩnh Thịnh đế cũng không dám bạc đãi vị phi tần này. Dù sao phụ thân người ta cũng quản lý hai mươi vạn binh mã của Đại Ung, canh giữ biên giới Đại Ung và Định Quốc, Nhất phẩm định viễn Đại tướng quân Lưu Thường Phi.

Tuy rằng năm đó mẫu thân của Ngũ hoàng tử Hạ Lập Ngôn vì việc Vương Tự Bảo bị thương mà từ Hiền phi bị giáng xuống làm Song tần, nhưng nói thế nào thì người ta cũng xuất thân từ Vĩnh Xương Bá phủ.
Nhà ngoại của Ngũ hoàng tử và Lục hoàng tử đương nhiên là hai nhà này.

Ngoài ra vẫn còn một khả năng là vì muốn Đại Ung nội loạn nên nước khác mới làm ra việc này. Trong đó hiềm nghi lớn nhất đương nhiên là Định Quốc.

Nhưng vì trong đó còn lẫn lộn việc Lâm Khê bị tập kích, vậy cũng có khả năng là người của Thiều Quốc vì đề phòng Đại Ung ra tay giúp đỡ Lâm Khê nên đã làm cho Đại Ung nội loạn, không rảnh bận tâm đến Lâm Khê.

Hiện nay, cho dù là Vĩnh Thịnh đế, hay là Vương lão hầu gia, Vương Tử Nghĩa… đều cảm thấy việc này khá khó giải quyết. Căn bản là không thể từ manh mối và suy luận để phán đoán ra hung thủ rốt cuộc là ai.

Nhưng có một điểm dám chắc là kẻ trong bóng tối này nhất định muốn làm Đại Ung nội loạn. Do đó, Vĩnh Thịnh đế trong cơn thịnh nộ đã phái hàng loạt người đi điều tra rõ, đến ngay cả người của Ung Hình Tư cũng bị phái đi.
Khi biết tin Hạ Lập Hiên hôn mê bất tỉnh, Vương Tử Nghĩa lập tức tiến đến hoàng cung thỉnh tội. Cho dù nói thế nào đi chăng nữa, nguyên nhân khiến Thái tử bị thương lần này là do đi đến phố ẩm thực tham gia nướng dê.

Vết thương của Vương Dụ Tuần không tính là nặng nhưng cũng không hề nhẹ. Nếu tùy tiện mời một lang trung đến, Tưởng thị nói sao cũng không yên tâm.

Cuối cùng, Lâm Khê phải phái người mời Mã lang trung Mã Tử Kiến của Y Tiên Cốc đến xem vết thương cho Vương Dụ Tuần, Tưởng thị mới miễn cưỡng đồng ý. Dù sao danh tiếng của Y Tiên Cốc cũng rất lớn.

Hồi nhỏ cơ thể Lâm Khê không khỏe, vẫn luôn chữa bệnh ở Y Tiên Cốc. Mã Tử Kiến là đồ đề thứ năm của cốc chủ Y Tiên Cốc, tuy rằng tư chất không rõ, những người này thắng ở chỗ cần cù, nếu như nói ai là người nắm chắc kiến thức cơ bản nhất ở Y Tiên Cốc, thì chắc chắn chính là Mã Tử Kiến.
Truyen DKM.com

Lúc Lâm Khê ở Y Tiên Cốc, ngoài được Cốc chủ khám bệnh ra, bình thường đều là Mã Tử Kiến chăm sóc cậu. Thường xuyên qua lại, hai người liền trở thành bạn vong niên, vừa là thầy vừa là bạn. Sau này Lâm Khê đến Ung Đô, Mã Tử Kiến cũng đi theo Lâm Khê.

Để chuyên tâm nghiên cứu y thuật, Mã Tử Kiến không ở cùng một chỗ với Lâm Khê, mà che giấu thân phận đầu quân vào Vĩnh Tế Đường, theo những lang trung ở đó cùng nhau nghiên cứu y thuật của Đại Ung.

Nếu lần này không phải vì Vương Dụ Tuần thì Lâm Khê cũng sẽ không sai người mời Mã Tử Kiến đến.

Khi Mã Tử Kiến đến, Vương Tự Bảo nhìn qua, người này khoảng ba mươi tuổi, dáng vẻ đường đường chính chính, vừa nhìn đã khiến người khác cảm thấy an tâm.

Xét về tướng mạo, người này rất tương xứng phù hợp với nghề nghiệp của hắn.
Khi nhìn thấy Mã Tử Kiến, Lâm Khê lập tức chắp tay nói: "Mã đại ca, lần này mời huynh tới đây đúng là vạn bất đắc dĩ." Dù sao ban đầu cũng đã nói rõ, cậu sẽ không làm phiền việc Mã Tử Kiến học lén ở Ung Đô.

Mã Tử Kiến cười khoát tay áo nói: "Chu lão đệ, khách sáo rồi. Ta đã không còn là người vừa mới đến Ung Đô nữa rồi. Hiện nay nói thế nào cũng có chút tiếng tăm, thỉnh thoảng cũng có một số người nhà giàu mời ta đến khám bệnh. Tuy lần này cửa nhà Hòa Thuận Hầu phủ hơi cao một chút, nhưng cũng không đến mức làm cho người khác cảm thấy quá bất ngờ. Nhất là hôm nay thầy thuốc toàn Ung Đô đều bận rộn xem bệnh cho hậu vệ của phủ Tứ hoàng tử và Hòa Thuận Hầu phủ. Nếu không có ai nói ra thì cũng không ai biết là ta đến để khám bệnh cho Tứ công tử của Hầu phủ."
Mọi người nghe hắn nói cũng quả thực là vậy.

Để trị thương cho hộ vệ và ám vệ nhà mình, Hầu phủ bọn họ cũng phái không ít người đến các y quán lớn mời thầy thuốc.

Vương Tự Bảo thấy người này nói chuyện cởi mở, thẳng thắn, lập tức có thiện cảm, bởi vậy, giao Vương Dụ Tuần cho người này điều trị Vương Tự Bảo cực kỳ yên tâm.

Vương lão hầu gia cũng không kênh kiệu, đích thân mời Mã Tử Kiến đi vào.

Mã Tử Kiến vào trong phòng, cẩn thận kiểm tra vết thương cho Vương Dụ Tuần. Mặc dù khám chữa không khó, nhưng nếu muốn lấy tên ra mà không được tổn thương đến gân cốt, ít chảy máu thì cần có chút bản lĩnh.

Mã Tử Kiến chuẩn bị hết vật dụng cần dùng để điều trị, dự định khi Lâm Khê rút mũi tên ra sẽ lập tức đắp thuốc cầm máu lên miệng vết thương của Vương Dụ Tuần, nhưng lại bị Vương Tự Bảo ngăn cản.
"Mã lang trung, hãy nghe ta, mũi tên này chắc chắn được làm bằng sắt, để tránh rỉ sắt làm vết thương nhiễm trùng sau đó khiến người bệnh tử vong, ta kiến nghị dùng nước tảo rửa sạch vết thương nhiều lần rồi mới cần máu."

Ở hiện đại, Vương Tự Bảo có tìm hiểu qua về bệnh uốn ván, tuy rằng không nhớ rõ lắm, nhưng cô cũng biết càng là vết thương hẹp và sâu, một khi bị nhiễm trùng rỉ sắt sẽ rất dễ gây ra bệnh uốn ván.

Một khi bị uốn ván, căn bản sẽ không thể cứu chữa. Vài ngày sau có thể sẽ xuất hiện triệu chứng sợ ánh sáng, sợ âm thanh, tiếp đó cơ thể co giật, cổ tê cứng, khó nuốt, hô hấp nặng nề, cuối cũng sẽ chết.

Phương pháp ngăn ngừa tốt nhất đương nhiên là tiêm vắc xin phòng bệnh, nhưng ở đây sao có thể có? Vì thế cô mới nghĩ đến phương pháp rửa triệt để.
Mã Tử Kiến nghe lời Vương Tự Bảo nói, trong đầu chợt nhớ đến hai năm trước có một bệnh nhân cũng bị trúng tên, được một thầy thuốc trong y quán cứu chữa. Khi mọi người đều nghĩ người này chắc chắn không việc gì thì người nhà bệnh nhân đến kiện, người này sau khi về nhà mười ngày thì tự nhiên co giật, khớp hàm kẹp chặt, hơn nữa còn sợ ánh sáng, sợ âm thanh, cuối cùng tắt thở.

Khi đó mọi người chỉ nghi ngờ, tưởng rằng người nọ lại có bệnh khác nên mới chết. Bây giờ xem ra vẫn là có liên quan đế việc ban đầu không điều trị vết thương do trúng tên triệt để.

Là một người mê y thuật, Mã Tử Kiến muốn hỏi thêm Vương Tự Bảo mấy câu, nhưng biết thời điểm hiện tại không tiện, cho nên quyết định mấy ngày này nhất định cần ở lại Hầu phủ, trong khi quan sát Vương Dụ Tuần thì tìm hiểu thêm nguồn gốc loại bệnh này từ Vương Tự Bảo.
Tuy rằng Lâm Khê không rõ những kiến thức mà Vương Tự Bảo nói là học từ đâu, nhưng cậu lại tin tưởng vào những điều mà Vương Tự Bảo nói. Dù sao trí nhớ của Vương Tự Bảo cũng khiến người khác rất kinh ngạc, cũng có thể là cô nàng đã vô tình đọc được lúc chưa quen cậu.

Vương Tử Bảo hỏi Vương Dụ Tuần: "Tam ca, huynh có tin muội không?"

Vương Dụ Tuân mỉm cười: "Nha đầu ngốc, Tam ca không tin muội thì còn có thể tin ai?"

Mã Tử Kiến thấy người trong cuộc đều có ý kiến, liền quyết định làm theo đề nghị của Vương Tự Bảo, sau khi Lâm Khê rút mũi tên ra để Vương Tự Bảo đích thân cầm cái gáo đựng đầy nước tảo, rửa đi rửa lại vết thương mấy lần rồi mới đắp thuốc cầm máu cho Vương Dụ Tuần.

Tuy rằng quá trình này khiến Vương Dụ Tuần đau ngất đi mấy lần nhưng cũng xem như hắn đã gắng gượng qua được.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.