Nhận được tin Vương Tự Bảo bị rơi xuống sông, Chu Lâm Khê liền thúc ngựa chạy gấp đến nơi này.
Cuối cùng nhờ có Tiểu Điện dẫn đường, hắn tìm được Tiểu Thiểm rồi tìm ra chỗ của Vương Tự Bảo.
Đám Diễm Dương đuổi kịp thuyền của Nam Phong Dực mới biết mình bị dắt mũi, vậy là lại vội vã quay ngược lại. Cho tới khi đến được thị trấn nhỏ này, Tiểu Thiểm mới đánh hơi được mùi hương của cỏ Vọng Nguyệt bám trên người Vương Tự Bảo và Vương Hử.
Tiểu Thiểm cũng dựa theo linh cảm với Vương Tự Bảo nên cuối cùng tìm ra được quán trọ nhỏ này.
Cũng vào lúc đến thị trấn, bọn họ gặp được Chu Lâm Khê đang vội vã giục ngựa tới.
Chu Lâm Khê bây giờ đầu tóc rối bù, mặt lấm lem, đôi mắt vằn những tơ máu, môi khô nứt nẻ, trông hết sức nhếch nhác. Nhưng dù như vậy cũng không che giấu nổi vẻ anh tuấn hoàn mỹ của hắn.
Mà Vương Tự Bảo cũng chẳng khá khẩm hơn là bao, đầu tóc bù xù, mặt trắng bệch không chút sức sống, trông hết sức tiều tụy, khi nói giọng còn đặc âm mũi. Trông nàng hệt như một con búp bê sứ dễ vỡ, khiến người ta phải thương xót.
Chu Lâm Khê xót xa vuốt ve gương mặt Vương Tự Bảo bằng mu bàn tay, sau đó lại đau lòng mà hôn nàng không ngừng.
Có trời mới biết, suốt một ngày một đêm này hắn đã sợ hãi đến thế nào.
Đây là lần đầu tiên hai người gặp lại trong hai năm qua. Mặc dù trong lòng Chu Lâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thu-hau-phu/2425298/chuong-155.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.