Từ khi có Vương Tông làm bạn, Vương Hử giỏi nịnh nọt hẳn lên.
Vương Tông nói với cậu rằng, chỉ cần nịnh tiểu cô phụ như nịnh trẻ con là tiểu cô phụ sẽ không đanh mặt lại nữa.
Vương Hử thấy quả nhiên có lý!
Cậu phát hiện ra rằng chỉ cần là chuyện không liên quan đến tiểu cô cô của mình, tiểu cô phụ sẽ rất dễ nịnh.
Khi ra khỏi phòng của Vương Hử, Chu Lâm Khê liền chạm mặt Nam Phong Dực đang chờ sẵn ở ngoài.
"Không biết Ngũ hoàng tử đón đầu tại hạ ở đây là có ý gì?" Chu Lâm Khê nhếch mép, lạnh lùng nói.
Nam Phong Dực nhún vai, dáng vẻ chẳng quan tâm: "Chẳng có ý gì cả, chỉ là muốn nói chuyện với huynh thôi."
Chu Lâm Khê khẽ gật đầu, đáp: "Nói thì nói, tại hạ cũng đang muốn vậy đây."
Nam Phong Dực dẫn hắn về phòng mình, sai người dâng trà và điểm tâm lên. Hắn mở lời trước: "Hôn sự giữa huynh và Bảo Muội chắc không được tính đâu nhỉ?"
"Hả? Sao lại nói vậy?" Chu Lâm Khê nhướng mày.
"Hồi đó hai người đính hôn chỉ bằng hôn ước qua lời nói, mặc dù về sau có trao đổi tín vật, nhưng lúc ấy thân phận của huynh là Nhàn vương Thế tử của Đại Ung. Điều đó cũng có nghĩa là người có hôn ước với Bảo Muội chỉ là Lâm Khê, tức Nhàn vương Thế tử hồi trước, chứ không phải là Chu Lâm Khê, con trai của Nhϊếp chính vương Thiều Quốc." Nam Phong Dực chẳng vòng vo mà nói thẳng ra sơ hở trong hôn ước của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thu-hau-phu/2425296/chuong-156.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.