"Ồ, hóa ra là như vậy. Vậy quả thật Tông nhi đã nói sai rồi. Đa tạ Tam thúc chỉ bảo." Vương Tông nói xong còn thi lễ với Vương Dụ Tuần.
Vương Tự Bảo nhìn Vương Tông vui vẻ nói: "Biết mình sai là tốt rồi. Trường đua ngựa mà con muốn cũng không hẳn là không được. Mấy ngày nữa Tiểu cô cô sẽ đi cùng con ra ngoại thành xem có chỗ nào phù hợp để sửa thành trường đua ngựa không."
"Vâng. Đến lúc đó Tông nhi nhất định sẽ chăm chỉ luyện võ, chăm chỉ học cưỡi ngựa." Vương Tông ngoan ngoãn gật đầu cam đoan nói.
"Ừ, chỉ tội nghiệp Phỉ Tiểu Mã của Tông nhi, mấy hôm nay vừa mới mập mạp được lên một chút, đoán chừng chẳng bao lâu nữa lại phải gầy đi rồi." Vương Tự Bảo trêu ghẹo.
"Tiểu cô cô." Vương Tông bĩu môi tỏ vẻ phản đối.
Vương Tự Bảo cười chuyển chủ đề: "Được rồi, chúng ta chuẩn bị ăn tối."
"Vâng ạ, bụng con sắp đói xẹp lép đi rồi." Vương Tông phấn khởi nói.
Đứa trẻ này vừa nhắc đến ăn liền quên luôn chuyện vừa xảy ra.
Vương Dụ Tuần nhìn Vương Tự Bảo, lại nhìn qua Vương Tông.
Trong nháy mắt, hắn đứng sững tại chỗ.
Đây chính là nhà, chính là cái cảm giác gia đình chỉ thuộc về mình.
Hắn đè nén cảm giác mãnh liệt trong lòng ấy xuống, vui vẻ đi ăn cơm tối cùng Vương Tông và Vương Tự Bảo.
Nếu như là trước đây, hắn luôn theo tôn chỉ ăn không nói, ngủ không nói, nhưng thấy Vương Tự Bảo và Vương Tông nói nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thu-hau-phu/2425277/chuong-165.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.