Một nam tử mặc áo bào đỏ, tướng mạo anh tuấn không kém cạnh Chu Lâm Khê xuất hiện. Trời lạnh như vậy nhưng hắn vẫn cầm theo quạt giấy, vừa phe phẩy quạt vừa thong dong bước đến.
Vương Tự Bảo thấy người đó thì nghi hoặc: Tên này đợi ở ngoài cửa lâu như vậy, chẳng lẽ là vì muốn gây ấn tượng mạnh như thế này?
Nam Phong Dực cảm thấy hơi khó chịu trong lúc bước đi.
Hắn sụt sịt, thầm nghĩ: Không ổn, nước mũi sắp chảy ra rồi.
Vậy là hắn vội vàng gập quạt lại, rút một chiếc khăn tay màu trắng ra rồi lau mũi với vẻ tùy ý.
Sau đó hắn tiêu sái bước đến gần lò than ở trước Vương Tự Bảo, cực kỳ phóng khoáng mà vứt luôn chiếc khăn vừa lau nước mũi vào trong.
Thật ngầu!
Thấy Vương Tự Bảo cứ nhìn chằm chằm vào Nam Phong Dực, Chu Lâm Khê lấy tay che mắt nàng lại, ghé sát tai nàng mà nói: "Không được nhìn tên con trai khác."
Vương Tự Bảo khẽ lẩm bẩm: "Đồ nhỏ mọn!"
Ngắm trai đẹp mới bổ mắt chứ! Ngày nào cũng chỉ nhìn mỗi Lâm Khê, lỡ mắt thẩm mỹ bị kém đi thì sao?
"Ta nhỏ mọn đấy thì sao!" Chu Lâm Khê nói xong lại nghiêm túc bổ sung: "Chẳng cần muội yêu cầu, ta cũng tự giác không nhìn người con gái khác rồi."
Thôi được rồi, cũng biết giác ngộ đấy.
Nam Phong Dực chưa vội hành lễ với Vĩnh Thịnh đế. Hắn bắt chước Chu Lâm Khê đi chào hỏi người thân quen nhất trước tiên.
Người hắn chào hỏi trước tất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thu-hau-phu/2424850/chuong-198.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.