Nói tới đây, Chu Lâm Khê nhìn về phía mọi người: "Nhưng nếu Định Quốc muốn giả vờ hòa thân với Ung Quốc, ký hiệp ước không tấn công lẫn nhau trong mười năm, thì mục tiêu tiếp theo của bọn họ chắc chắn là Thiều Quốc của ta."
Chu Lâm Khê tiếp tục phân tích: "Mọi người đều biết, bộ máy của Thiều Quốc vẫn chưa được trơn tru, Hoàng đế bệ hạ của bọn ta cũng chẳng thèm lo chuyện triều chính. Bới vậy đây chính là thời cơ hoàn hảo đối với Định Quốc.
Nhưng mọi người đã nghĩ tới chuyện Thiều Quốc diệt vong xong thì sẽ thế nào chưa?
Hẳn ai cũng hiểu đạo lý "môi hở răng lạnh" này. Nếu Thiều Quốc chẳng còn nữa, chắc chắn Định Quốc sẽ trở thành quốc gia hùng mạnh nhất đại lục Hồng Vũ. Đến lúc đó thì Ung Quốc còn có thể tồn tại không? Nếu chuyện đó xảy ra thật thì Ung Quốc là con mồi quá dễ dàng đối với Định Quốc.
Nhưng nếu Thiều Quốc và Ung Quốc cùng đồng tâm hiệp lực thì Định Quốc không thể nào ra tay với một trong hai quốc gia ngay được.
Nếu bọn họ làm thế thật thì chúng ta cũng chẳng cần phải che giấu thực lực làm gì nữa, cứ thế hợp sức mà đánh bại Định Quốc đi, hoặc là tiêu diệt luôn cũng được rồi tính tiếp."
Câu cuối cùng cũng giống y hệt với đáp án mà Vương Tự Bảo đưa ra cho câu hỏi hồi trước. Với kẻ địch kiểu này thì không thể nào nhân nhượng được, đương nhiên càng không thể lùi bước.
Vĩnh Thịnh đế và mọi người cũng hiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thu-hau-phu/2422945/chuong-199.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.