Sự nổi loạn trong cung đối với Hạ Thần Dục mà nói dường như rất thuận lợi.
Dù sao thì hắn cũng đã ở đây hơn mười năm. Trong cung có rất nhiều người bị hắn dùng đủ mọi cách để khống chế và mua chuộc.
May thay, Thái tử Hạ Lập Hiên đã có sự chuẩn bị tương đối mới không khiến Ung Cung thất thủ ngay tức khắc.
Lần này Hạ Lập Hiên đã thay đổi hình tượng bình thản nhã nhặn trước kia, vừa ra tay đã hạ lệnh tiêu diệt rất nhiều cung nhân tham dự vào phản loạn này.
Nhưng mà, sự chuẩn bị của Hạ Thần Dục rõ ràng là kỹ càng hơn Hạ Lập Hiên nhiều, dẫn tới việc Hạ Lập Hiên liên tiếp phải tháo chạy.
Cuối cùng, Hạ Lập Hiên chỉ đành nghe theo lời dặn dò của Tưởng Thái hậu, nghĩ cách dẫn dụ Hạ Thần Dục tới Ung Từ Cung.
Mấy người Tần Hoàng hậu, Thái tử phi và cả Trắc phi Tô Yên Hà của hắn đã dẫn theo con cái trốn ở Ung Từ Cung từ lâu rồi. Đó là lời giao phó trong bức thư mà Chu Lâm Khê đã gửi cho hắn, cũng chính Tưởng Thái hậu đã âm thầm nói với Vương Tự Bảo, nói rằng trong Ung Từ Cung có "bùa hộ mệnh" cuối cùng.
Vì vậy, lúc Hạ Thần Dục phản loạn, Hạ Lập Hiên không cần quá bận tâm, chỉ cần canh phòng nghiêm ngặt, tử thủ ở Ung Từ Cung là được.
Tình thế hiện tại càng ngày càng nguy cấp, Hạ Lập Hiên đành quyết định rút lui tới Ung Từ Cung, đi dò hỏi Hoàng tổ mẫu rốt cuộc có tính toán gì.
"Hoàng tổ mẫu, người vẫn nên rời khỏi đây từ mật đạo cùng với mẫu hậu đi." Sau khi thỉnh an xong, Hạ Lập Hiên đề nghị với Tưởng Thái hậu.
"Hiên Nhi, Hoàng tổ mẫu già rồi, hơn nữa đại nạn ước chừng phải kéo dài trong mấy ngày. Cho nên, vẫn nên để Hoàng tổ mẫu canh giữ ở cửa cuối cùng đi. Lát nữa, bất luận Hoàng tổ mẫu có làm gì thì con cũng đừng ngăn cản. Cho tới lúc mọi thứ lắng xuống, con bước ra bình định phản loạn là được." "Hoàng tổ mẫu, không được. Tôn nhi không thể để người làm như vậy được." Hạ Lập Hiên đã hiểu được ý của Tưởng Thái hậu.
Trong chốc lát hắn cũng hiểu được mục đích mà Tưởng Thái hậu đưa mẫu hậu và gia quyến hắn tới Ung Từ Cung.
"Đừng ngăn cản Hoàng tổ mẫu. Cứ để Hoàng tổ mẫu chết có ý nghĩa hơn." Tưởng Thái hậu mỉm cười rồi nói. Chẳng hề giống người sắp liều chết chút nào cả.
"Không, nếu làm thì vẫn nên để tôn nhi làm. Lời này không hoàn toàn là diễn kịch.
Nhất là hắn đã chém gϊếŧ với Hạ Thần Dục lâu như vậy rồi. Hắn cảm thấy nếu như mình không thể giữ được Ung Cung, không thể giữ được Ung Đô vậy chi bằng liều mạng với đối phương, cho dù chết trong tay đối phương cũng được. Như thế cũng coi như là xứng đáng với liệt tổ liệt tông. "Không cần. Tổ mẫu già rồi, vẫn nên để tổ mẫu đi đi. Lát nữa con bảo người gọi Dục ca nhi vào đây. Sau đó con trốn trong mật đạo, đợi chuyện ở đây lắng xuống thì lập tức bình định phản loạn." Tưởng Thái hậu nói lời thành khẩn: "Cơ nghiệp tổ tiên lập ra đều dựa vào con cả đấy."
"Tổ mẫu!" Hạ Lập Hiên khóc nức nở.
"Sau khi tổ mẫu đi rồi, giúp ta chăm sóc tốt Trấn Quốc Công phủ, chăm sóc tốt Hòa Thuận Hầu phủ, chăm sóc tốt Bảo Muội." Tưởng Thái hậu không quên lời dặn dò sau cùng.
"Vâng, tôn nhi nhất định tuân theo ý nguyện của tổ mẫu." Cuối cùng Hạ Lập Hiên quỳ xuống, cung kính dập đầu ba cái, nói: "Tôn nhi bái biệt tổ mẫu tại đây!"
Tưởng Thái hậu khoát tay nói: "Mau đứng dậy đi."
Tưởng Thái hậu lại nghiêng đầu nói với Quý Hỉ đang đứng cạnh bà: "Quý Hỉ, lát nữa ngươi cũng trốn đi. Sau khi ai gia đi rồi thì ngươi đi tìm Bảo Muội, Bảo Muội sẽ lo cho ngươi." E rằng Quý Hỉ là người cuối cùng trong cung mà Tưởng Thái hậu nghĩ đến. "Không, lão nô cùng Thái hậu nương nương lên đường." Quý Hỉ quỳ bái khóc lóc.
"Sao ngươi phải khổ như vậy chứ?" Tưởng Thái hậu hơi bất đắc dĩ.
"Mong Thái hậu nương nương thành toàn cho lão nô."
"Được, như thế ai gia cũng không cảm thấy cô đơn nữa rồi."
...
Trên đường nhanh chóng quay về Ung Đô, đầu tiên Vương Tự Bảo và Chu Lâm Khê nhận được một tin tốt.
"Báo cáo chủ tử, phản loạn ở Ung Đô và Ung Cung đều đã được bình định rồi. Người của Hòa Thuận Hầu phủ cũng đều an toàn, không ai bị thương." Người phụ trách nghe ngóng sau khi nhận được tin xác thực thì lập tức bẩm báo với hai người họ.
Tin này khiến hai người họ khá là phấn chấn.
Nếu Ung Đô và Ung Cung đều đã giữ được, vậy thì bọn họ cũng không cần nhanh chóng quay về nữa. Bây giờ bọn họ đã bỏ rất xa đoàn người Vĩnh Thịnh đế rồi. Tuyết Sư của Vương Tự Bảo và Chu Lâm Khê không hổ là có linh tính, lúc phu thê họ còn chưa xuất phát về phía Ung Đô, hai con ngựa quý đã tìm tới. Đây cũng là sự ngạc nhiên đối với hai người.
Nhưng theo sau đó, bọn họ lại nhận được một tin không tốt.
Đó chính là nhiều nơi trong Hòa Thuận Hầu phủ bị người ta thiêu rụi. Cũng may, Cảnh Thân vương kịp thời bình định phản loạn, mới không khiến Hòa Thuận Hầu phủ hoàn toàn bị hủy.
Điều này khiến Vương Tự Bảo vô cùng hận. Vì thế nàng hạ quyết tâm, cho dù là ai thì nàng cũng tuyệt đối không tha.
Cho dù đã đi chậm hơn, nhưng tốc độ của Vương Tự Bảo và Chu Lâm Khê vẫn khá nhanh. Khi về đến Ung Đô, việc đầu tiên bọn họ làm là đoàn tụ với người của Hòa Thuận Hầu phủ.
Sau khi xác nhận bọn họ thật sự đều bình yên vô sự, tảng đá đè trong lòng Vương Tự Bảo mới được đặt xuống. Người Vương Tự Bảo lo lắng nhất đó là Tưởng thị, sợ bà bị người của Hạ Thần Dục lừa vào Ung Cung. Như thế thì hậu quả không thể tưởng tượng nổi.
Cũng may, Tưởng thị nghe theo lời đề nghị của Vương Tự Bảo và Tưởng Thái hậu, cho dù bên ngoài có truyền tới tin gì liên quan tới Tưởng Thái hậu, đều kiên quyết không nghe, kiên quyết không tin.
Bởi vậy, khi tiếng chuông báo tang trong cung truyền tới, thái giám truyền chỉ báo phải tới Ung Từ Cung để khóc tang Tưởng Thái hậu, Tưởng thị vẫn không tin Tưởng Thái hậu đã băng hà.
Mấy người Vương Tự Bảo, Tưởng thị và Hầu phu nhân Lý thị cùng mặc trang phục màu trắng tới Ung Cung để khóc tang, trên đường đi tuy Tưởng thị và Vương Tự Bảo đều khóc thảm thiết nhưng mà bọn họ vẫn ôm trong lòng một tia hy vọng, cho rằng tin này là giả, chỉ để đánh lừa người khác. Nhưng lúc nhìn thấy càng ngày có càng nhiều người tụ tập ở đây để khóc tang, bọn họ lại không thể không tin.
Mấy ngày này, bởi vì chuyện phản loạn, rất nhiều người Ung Đô đã chết.
Hầu như mỗi nhà mỗi hộ đều làm tang lễ, nhưng trước đại sự Thái hậu một nước băng hà, tang lễ của những gia đình kia đều chỉ có thể giản lược, hơn nữa bắt buộc phải làm xong nhanh chóng.
Sau đó, dựa theo phẩm cấp, họ cần phải tới khóc trước linh cữu Tưởng Thái hậu ở những nơi khác nhau.
Vương Tự Bảo và Tưởng thị, Lý thị đều thuộc hàng chính nhất phẩm, theo quy tắc phải tới linh tiền trong cung Tưởng Thái hậu để khóc tang tròn ba ngày. Sau này còn phải khóc tang liên tục trong những ngày quan trọng, việc này phải làm ròng rã liên tục tới lúc Tưởng Thái hậu được hạ táng mới thôi. Thủ tục cụ thể thì Vương Tự Bảo lần đầu tiên được biết, nên nàng không hiểu rõ lắm, nàng chỉ cần làm theo yêu cầu của Lễ bộ, làm theo Lý thị và Tưởng thị vốn khá có nhiều kinh nghiệm là được.
Sau khi Vĩnh Thịnh đế quay trở về, Ung Cung đã được tu sửa qua loa một lượt. Nhưng mà, vẫn còn có thể nhìn thấy vết tích bị tàn phá ở bất cứ nơi đâu.
Lần này trên đường đi tới Ung Từ Cung, Vương Tự Bảo cảm thấy vô cùng nặng nề. Nàng sẽ không còn được nhìn thấy cô ngoại tổ mẫu yêu thương mình vô bờ bến nữa.
Cũng bởi vì sự ra đi của Tưởng Thái hậu mà Ung Cung này trở nên càng ngày càng xa cách với Vương Tự Bảo hơn. Những chuyện ở nơi này, dường như chỉ có thể tồn tại trong ký ức sâu thẳm của nàng.
Vương Tự Bảo bước vào Ung Từ Cung, chợt cảm thấy nỗi cô đơn khó nói thành lời. Nơi đây sẽ không còn là mái nhà trong cung của nàng nữa rồi. Nơi đây thực sự đã không còn người thân tốt nhất với nàng nữa rồi, ngay cả Hỉ công công ngày trước thường đích thân tới đón nàng cũng không còn nhìn thấy nữa rồi.
Nhưng cho dù có đau buồn đến mấy Vương Tự Bảo vẫn phải chăm sóc tốt cho mẫu thân Tưởng thị của mình.
Tưởng thị còn chưa bước vào trong, chỉ mới nhìn thấy mọi thứ đều là màu trắng thuần thì đã khóc đến mức gần ngất xỉu rồi.
Lý thị đã cao tuổi lại phải giúp Vương Tự Bảo trông nom Tưởng thị.
Khi mấy người dìu nhau vào tới đại điện của Ung Từ Cung, Tần Hoàng hậu đích thân bước lên chào hỏi. Bà lên tiếng an ủi: "Tân Mai, Bảo Muội, hai người nén đau thương. Lúc ra đi mẫu hậu rất thanh thản, cũng rất an lòng."
"Hoàng hậu biểu cữu mẫu, mấy ngày nay người vất vả rồi." Vương Tự Bảo lau nước mắt nói một cách khách khí. "Đây là việc biểu cửu mẫu nên làm."
Tần Hoàng hậu, Thái tử phi và các phi tần ở hậu cung đều đã ở nơi này mấy ngày liền rồi.
Đó là bởi vì Tưởng Thái hậu không phải mới băng hà hai ngày trước. Vĩnh Thịnh đế trở về Ung Cung, xử lý sơ qua đám loạn đảng rồi mới tuyên bố tin Tưởng Thái hậu đã băng hà ra ngoài.
Lúc nhìn thấy chiếc quan tài rất lớn được đặt chính giữa đại điện, Vương Tự Bảo càng chắc chắn, cô ngoại tổ mẫu chiều chuộng nàng như bảo bối thật sự đã ra đi rồi.
Nước mắt nàng tuôn rơi, không cách nào ngăn lại được.
Nàng lặng lẽ bước lên, dùng tay vuốt ve quan tài. Nàng không hiểu, cũng không rõ vì sao bản thân phải làm như vậy, hình như chỉ có như vậy, khoảng cách giữa nàng và Tưởng Thái hậu mới có thể gần hơn chút nữa.
Tưởng Thái hậu cứ như thế mà ra đi, lựa chọn chết một cách oanh oanh liệt liệt mà vĩ đại. Bà dùng sinh mệnh cuối cùng của mình để bảo vệ Ung Cung, bảo vệ Đại Ung. Thậm chí còn dùng cách này để bảo vệ sự phồn vinh cho Trấn Quốc Công phủ và cả Hòa Thuận Hầu phủ sau khi bà qua đời.
"Dục ca nhi, ai gia thật sự hối hận vì lúc đầu nhất thời mềm lòng, không khuyên Hoàng đế tru diệt toàn bộ đồng đảng của Phế Thái tử." Tưởng Thái hậu nhìn Hạ Thần Dục mặc áo bào trắng bước vào lăng tẩm của bà rồi bình tĩnh nói.
"Thái hậu nương nương bây giờ hối hận hình như hơi muộn rồi. Nhưng tại đây Dục vẫn phải cảm ơn người vì tất cả mọi thứ mà người làm cho ta." Hạ Thần Dục khom người thi lễ.
"Ngươi dùng cách này để cảm ơn ai gia sao?" Tưởng Thái hậu cười ha hả, nói xong lại ho khan mấy tiếng.
"Thái hậu nương nương vẫn nên bảo trọng thân thể cho tốt đi. Ta còn muốn Thái hậu nương nương chứng kiến đại hôn của ta và Bảo Muội nữa." Hạ Thần Dục nói với vẻ quan tâm. "Cái gì? Chẳng lẽ là tai của ai gia không được tốt, nghe nhầm sao?" Tưởng Thái hậu hoảng hốt hỏi.
"Không đâu, người không nghe nhầm đâu. Ta nói, ta phải cưới Bảo Muội, ta phải lập Bảo Muội làm Hoàng hậu." Hạ Thần Dục nói một cách kiên định, không hề giống đang nói đùa.
"Nhưng mà Bảo Muội đã được gả cho người ta rồi. Hơn nữa lại còn gả cho Quận vương của Thiều Quốc." Tưởng Thái hậu vẫn nhìn Hạ Thần Dục phong độ đứng phía dưới với biểu cảm không dám tin nổi. Truy๖enDKM.com
"Gả cho người ta rồi thì sao chứ? Một Quận vương thì lại sao chứ? Vì Bảo Muội, cho dù lật đổ toàn Đại Ung ta cũng cam tâm." Lúc nói câu này, Hạ Thần Dục mang theo sự điên cuồng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]