"Tức là vì để có được Bảo Muội nên ngươi mới làm phản sao?" Tưởng Thái hậu thử dò hỏi.
Hạ Thần Dục khôi phục lại bình tĩnh nói: "Cũng không thể nói như vậy được. Chủ yếu đây là nguyện vọng của phụ vương ta lúc còn sống. Ông ấy hi vọng ta có thể đoạt lại giang sơn thuộc về chúng ta, thiên hạ thuộc về chúng ta. Hơn nữa cũng chỉ có thể làm như vậy ta mới có thể có được Bảo Muội."
Tưởng Thái hậu nghe thấy hắn nói như vậy, cười nhạo rồi lạnh lùng nói: "Suýt chút nữa thì ai gia thật sự bị ngươi lừa gạt rồi. Suýt thì nghĩ rằng vì Bảo Muội nên ngươi mới làm như vậy chứ. Thì ra tất cả chỉ là cái cớ để ngươi muốn có được giang sơn này mà thôi. Đối với ngươi mà nói Bảo Muội cũng chỉ là một thứ thuận tiện muốn có mà thôi."
Có biết bao người đem chuyện gây tai họa quốc gia đẩy cho cái gọi là hồng nhan mỹ nhân.
Thực ra nói cho cùng còn chẳng phải là nguyên nhân từ chính nam nhân sao? Tất cả mọi thứ có liên quan gì tới nữ nhân chứ?
"Cho dù có phải cái cớ hay không, chỉ cần có thể thành công là được." Hạ Thần Dục thản nhiên nói.
"Tại sao lại là Bảo Muội?" Tưởng Thái hậu truy hỏi.
Bà chưa bao giờ nhìn thấy người này có ý gì đặc biệt đối với Bảo Muội cả.
Nhắc tới chuyện này, Hạ Thần Dục dường như nhớ lại lúc hắn mới tới Ung Đô, vào tới Ung Cung.
Bởi vì hắn là con trai của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thu-hau-phu/2424816/chuong-234.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.