Chính bởi vì điều này mà bây giờ cả nhà Lưu Thừa tướng mang ơn Chu Vĩnh Hồng.
Tuy biết con đường làm quan của mấy đời sau này của gia đình mình đều đã bị hủy, nhưng cũng tốt hơn so với việc bị tịch thu tài sản và gϊếŧ cả nhà. Ban đầu bọn họ còn cho rằng nguyên nhân là vì Chu Lâm Giang, nếu như biết không phải vì Chu Lâm Giang, hơn nữa Chu Lâm Giang còn phạm đại tội thông địch bán quốc, thì không biết cả nhà bọn họ sẽ đối xử với Lưu thị như thế nào nữa.
"Tú Vân tỷ, tỷ là thê tử của Chu Lâm Giang, thiết nghĩ ít nhiều gì cũng biết hắn đã làm rất nhiều việc không nên làm. Nói khó nghe thì gϊếŧ cả nhà ba người nhà tỷ cũng đáng tội." Vương Tự Bảo nói một cách nghiêm túc.
"Chuyện này, cụ thể huynh ấy đã làm những gì thì thần phụ không biết, nhưng chắc chắn đó là chuyện bất lợi với vương gia và Thiều Quận vương." Lưu thị nghe Vương Tự Bảo nói thế, hơi hoảng loạn.
Không lẽ là đang khởi binh hỏi tội nàng đấy chứ? Vậy Vọng Nhi của nàng thì phải làm sao? Nàng chết không luyến tiếc, nhưng để một đứa trẻ nhỏ tuổi như Vọng Nhi lên đường cùng họ như vậy, người làm mẫu thân là nàng thật sự không nỡ!
Đã rất lâu rồi Lưu thị không nhìn thấy Chu Lâm Giang quay trở về. Nàng biết nhất định Chu Lâm Giang đã xảy ra chuyện rồi. Cho nên, nàng rất bình tĩnh với việc cha chồng sai người giam lỏng nàng và Vọng Nhi.
Sâu thẳm trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thu-hau-phu/2423390/chuong-262.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.