Chương trước
Chương sau
Chính bởi vì điều này mà bây giờ cả nhà Lưu Thừa tướng mang ơn Chu Vĩnh Hồng.

Tuy biết con đường làm quan của mấy đời sau này của gia đình mình đều đã bị hủy, nhưng cũng tốt hơn so với việc bị tịch thu tài sản và gϊếŧ cả nhà. Ban đầu bọn họ còn cho rằng nguyên nhân là vì Chu Lâm Giang, nếu như biết không phải vì Chu Lâm Giang, hơn nữa Chu Lâm Giang còn phạm đại tội thông địch bán quốc, thì không biết cả nhà bọn họ sẽ đối xử với Lưu thị như thế nào nữa.

"Tú Vân tỷ, tỷ là thê tử của Chu Lâm Giang, thiết nghĩ ít nhiều gì cũng biết hắn đã làm rất nhiều việc không nên làm. Nói khó nghe thì gϊếŧ cả nhà ba người nhà tỷ cũng đáng tội." Vương Tự Bảo nói một cách nghiêm túc.

"Chuyện này, cụ thể huynh ấy đã làm những gì thì thần phụ không biết, nhưng chắc chắn đó là chuyện bất lợi với vương gia và Thiều Quận vương." Lưu thị nghe Vương Tự Bảo nói thế, hơi hoảng loạn.
Không lẽ là đang khởi binh hỏi tội nàng đấy chứ? Vậy Vọng Nhi của nàng thì phải làm sao? Nàng chết không luyến tiếc, nhưng để một đứa trẻ nhỏ tuổi như Vọng Nhi lên đường cùng họ như vậy, người làm mẫu thân là nàng thật sự không nỡ!

Đã rất lâu rồi Lưu thị không nhìn thấy Chu Lâm Giang quay trở về. Nàng biết nhất định Chu Lâm Giang đã xảy ra chuyện rồi. Cho nên, nàng rất bình tĩnh với việc cha chồng sai người giam lỏng nàng và Vọng Nhi.

Sâu thẳm trong lòng, Lưu thị vẫn hi vọng Chu Lâm Giang là cốt nhục ruột thịt của Chu Vĩnh Hồng, như thế thì, nàng và Vọng Nhi còn có thể thoát được một kiếp nạn.

Nhưng thời gian chờ đợi càng lâu, nàng càng kinh hoàng lo sợ.

Vương Tự Bảo trấn an: "Tú Vân tỷ, tỷ không cần hoảng loạn, lần này ta tới đây không phải để khởi binh hỏi tội. Ta tới là để bàn với tỷ một chuyện khác. Có một số chuyện tuy bây giờ vẫn không tiện nói với tỷ, thật ra cụ thể việc là thế nào ta cũng không thật sự rõ. Nhưng liên quan tới tương lai của bản thân tỷ, ta hi vọng tỷ có thể có dự tính."
Lưu thị cười gượng rồi nói: "Tương lai của thần phụ? Thần phụ còn có tương lai để nói sao?"

"Có, đương nhiên có." Vương Tự Bảo thấy Lưu thị nhìn mình với biểu cảm mong đợi, tiếp tục nói: "Bây giờ tốt nhất là tỷ nên rời bỏ Chu Lâm Giang. Ta sẽ nghĩ cách để con tỷ có thể được theo tỷ."

"Thật sao?" Lưu thị không dám tin, hoảng hốt nhìn Vương Tự Bảo.

Vương Tự Bảo gật đầu nói: "Thật, ta cũng rất thích đứa trẻ Vọng Nhi."

"Vậy thì tốt quá rồi." Lưu Tú Vân suýt chút thì mừng đến rơi nước mắt. Chỉ cần Vọng Nhi không sao là được.

"Nhưng tỷ đã nghĩ tới sau này chưa?" Vương Tự Bảo lên tiếng dò hỏi.

Lưu thị cười nói: "Chỉ cần Vọng Nhi không sao là được. Tương lai thần phụ sẽ tìm một thôn trang của hồi môn, sẽ sống bên cạnh nó cả đời."

"Vậy tất cả những vinh hoa và thân phận địa vị từng có trước đó ở đây đều sẽ không còn nữa. Tương lai của Vọng Nhi cũng sẽ không khác với những thứ tử gia đình bần hàn bình thường là bao, điều này tỷ cam tâm sao?" Đối với một người luôn được người khác ngưỡng vọng địa vị từ nhỏ cho tới lớn, đột nhiên vầng sáng đó biến mất thì rất khó để thích nghi. Nhất là một nữ nhân ly hôn như nàng sẽ càng khó khăn hơn.
Lưu thị lại cười gượng rồi nói: "Vậy còn có thể thế nào nữa chứ? Như thế đối với mẫu tử thần phụ mà nói đã là kết quả tốt nhất rồi."

"Nếu như, hôm nay ta để tỷ trở thành nữ quan trong Chiêm Sự phủ của ta, giúp ta cùng xử lý hậu cung, tỷ có bằng lòng không?" Vương Tự Bảo chân thành mời: "Trước mắt ở Thiều Quốc, người đầu tiên ta có thể nghĩ tới đó là tỷ, không biết tỷ có bằng lòng không?"

Lưu thị chần chừ một lúc rồi nói: "Thần phụ, thần phụ có thể sao?" Nghe ra thì giống như chuyện khá là hấp dẫn. Nếu như có thể trở thành một thành viên trong Chiêm Sự phủ của Nhϊếp Chính Trưởng Công chúa vậy thì nàng là người có phẩm cấp giống như mệnh quan triều đình rồi.

Việc tốt như thế rơi xuống người nàng, đây là chuyện lúc trước nàng có muốn cũng không dám nghĩ tới. Hơn nữa, như thế thì sẽ có thể đảm bảo được tương lai cho nàng và Vọng Nhi nữa.
"Chưa từng thử, thì sao tỷ biết là mình có làm được không chứ?" Vương Tự Bảo dừng một chút rồi tiếp tục nói: "Hơn nữa, vẫn còn chưa biết rốt cuộc tỷ có thể phù hợp với yêu cầu của ta hay không. Nếu như tỷ làm không tốt, ta vẫn sẽ cách chức của tỷ." Vương Tự Bảo quyết định nói lời cảnh cáo trước: "Ta cho tỷ thời gian một năm để thử việc, nếu như tỷ làm không tốt thì ta sẽ không phân công tỷ làm quan nữa, chuyện này tỷ phải nhớ kỹ đấy."

Nghe Vương Tự Bảo nói vậy, ý chí chiến đấu của Lưu thị bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ.

Trước khi xuất giá, nàng cũng là tài nữ hạng nhất nhì của Thiều Kinh, chỉ là vẫn luôn tiếc nuối vì không có cơ hội để cho nữ nhân trổ tài. Bây giờ cơ hội lại bày ra trước mắt như vậy, nàng sao có thể bỏ lỡ chứ?

Vì thế, Lưu thị lập tức đứng lên bước tới chính giữa đại sảnh, nghiêm túc bái lạy Vương Tự Bảo: "Thần bằng lòng đảm nhiệm nữ quan của Chiêm Sự phủ của Nhϊếp Chính Trưởng Công chúa, thần nhất định sẽ dốc hết sức mình để làm khuyển mã cho Trưởng Công chúa."
"Tốt tốt tốt, quả nhiên bản công chúa không nhìn nhầm Tú Vân tỷ tỷ." Vương Tự Bảo mỉm cười bước lên đỡ Lưu thị.

Nếu như Lưu thị chùn bước, có khả năng Vương Tự Bảo sẽ đánh giá lại năng lực của người này. Bây giờ nghe nàng nói như vậy, thì biết lúc còn trẻ tuổi, người này nhất định cũng là người ôm hoài bão lớn.

Vương Tự Bảo chính là muốn cho những nữ nhân có hoài bão, có năng lực cơ hội để chứng minh với người đời.

Sau đó, Vương Tự Bảo vừa sai người giúp Lưu thị và Chu Lâm Giang xử lý thủ tục hòa ly, vừa dẫn nữ quan được bổ nhiệm đầu tiên của Chiêm Sự phủ là Lan Hương ma ma tới nhậm chức.

Không ngờ rằng, vừa tới hậu cung, đã có một rắc rối lớn đang đợi nàng tới để giải quyết.

"Trưởng Công chúa, người nhanh tới giúp xem sao. Vạn tuế gia tự nhốt mình trong tẩm cung không ăn cũng không uống gì, đây chẳng phải là muốn tính mạng của lão nô đó sao?" Người nói chuyện là thái giám trước đây của Thiều Văn đế, Ngô tổng quản.
Bây giờ thân phận của ông ta vẫn không thay đổi, vẫn là thái giám tổng quản trong cung.

Vương Tự Bảo gật đầu nói: "Ừm, dẫn bản công chúa đi xem xem sao." Đúng là thật biết quậy phá mà.

"Vâng, lão nô dẫn người đi."

Hoàng đế nhiều đời của Thiều Quốc đều sống ở Thiều Càn Cung, bây giờ nơi đó đang đặt linh cữu của Thiều Văn đế. Hứa Chấn Hoa được sắp xếp sống ở Thiều Minh Cung, nơi cách đó không xa, trải qua sóng gió trong cung nhưng vẫn nguyên vẹn như lúc ban đầu.

Vương Tự Bảo đi tới cửa đại điện Thiều Minh Cung thì nhìn thấy các cung nữ và thái giám đang quỳ từng hàng ở trên đại điện. Những người này vừa nhìn thấy Vương Tự Bảo bước tới thì lập tức bái lễ với nàng: "Tham kiến Nhϊếp Chính Trưởng Công chúa!"

Vương Tự Bảo không bảo những người này đứng lên mà bước lớn vào trong tẩm cung của Hứa Chấn Hoa.
Nàng thấy mấy thái giám, cung nữ quỳ và đập cửa hô lên ngay trước cửa tẩm cung: "Hoàng thượng, người mau mở cửa đi, người đã nhốt mình trong phòng một buổi sáng rồi, không ăn không uống gì sao được chứ? Mau mở cửa đi."

"Hoàng thượng, chúng nô tỳ cầu xin người, mau mở cửa đi."

Sau khi nhìn thấy Vương Tự Bảo rồi bái lễ, bọn họ nhanh chóng nhường đường cho nàng.

"Cứ như vậy suốt à?" Vương Tự Bảo hỏi Ngô tổng quản.

Ngô tổng quản vội đáp lời: "Không phải, mới bắt đầu từ sáng sớm hôm nay. Lão nô vốn dĩ muốn đợi Hoàng thượng đứng lên. Nhưng Hoàng thượng không những không đứng lên mà còn đuổi mấy người lão nô ra ngoài. Đồng thời còn khóa cửa trong. Còn ép buộc mấy người lão nô, nếu như tùy tiện xông vào thì ngài ấy sẽ chết cho chúng thần xem."

"Ngô tổng quản, đã thông báo chuyện này cho Nhϊếp Chính vương và Thiều vương chưa?"
Chu Lâm Khê đã được phong làm Thiều vương. Bây giờ Vương Tự Bảo còn có một thân phận khác đó là Thiều vương phi.

Có thể nói, thiên hạ đã gần như là của cả nhà bọn họ.

"Lão nô đã sai người thông báo cho Nhϊếp Chính vương thiên tuế và Thiều vương rồi ạ. Nhϊếp Chính vương thiên tuế nói tạm thời cứ để Hoàng thượng bình tĩnh một lúc, đợi họ xử lý xong công vụ bên đó rồi tính."

Quả thực, bây giờ bên phía Chu Vĩnh Hồng không có thời gian để ý tới tiểu Hoàng đế đang giận dỗi nữa. Thật ra hôm nay bọn họ nhận được cấp báo tám trăm dặm. Định Quốc đã phát động tấn công ở Long Khẩu Quan, nơi tiếp giáp duy nhất giữa hai nước.

Chuyện này vốn nằm trong dự tính của cha con hai người họ, hơn nữa họ cũng đã phái thêm binh mã qua đó. Nhưng lần này, khí thế của Định Quốc rất lớn, còn kích động một số bộ lạc Man Cương xung quanh đó cùng bọn họ vây đánh Thiều Quốc. Lần này, tình thế của Long Khẩu Quan vô cùng nguy cấp.
Đại địch trước mắt, hai cha con họ đâu còn thời gian dành ra để xử lý chuyện của tiểu Hoàng đế nữa chứ. Bọn họ đang triệu tập các đại thần thảo luận chính sự ở Nhϊếp Chính Vương phủ.

Mà Vương Tự Bảo cảm thấy xử lý chuyện của một đứa trẻ, vẫn là nên để nàng ra tay thì tốt hơn. Nhất là dựa vào kinh nghiệm bao nhiêu năm dạy dỗ Vương Hử và Vương Tông mà nghĩ thì đoán là chuyện này để nàng xử lý sẽ thuận buồm xuôi gió hơn cặp cha con kia nhiều.

"Người đâu, phá cửa cho bản công chúa." Vương Tự Bảo thản nhiên căn dặn.

Chẳng phải chỉ là một cánh cửa thôi sao? Sao có thể ngăn cản được nàng.

"Vâng." Vấn đề là dùng cái gì? Ngô tổng quản có chút do dự. Bạn đang đọc truyện tại truyendkm.com

Lan Hương ma ma nhắc: "Lấy chốt cửa của cửa cung đến thử xem sao."
"Đúng đúng đúng." Ngô tổng quản vội vã dặn dò người đi làm.

Vương Tự Bảo nói to vào bên trong: "Hoàng thượng, ta là nghĩa tỷ của đệ. Chúng ta đã từng gặp mặt, còn ở cùng nhau ba ngày nữa. Bây giờ đệ cứ mở cửa ra trước đi, để ta vào trong, chúng ta nói chuyện tử tế. Đệ có chuyện gì nghĩ không thông, đoán là trước mắt cũng chỉ có một mình ta có thể giúp đệ giải quyết. Nếu như bây giờ đệ không mở cửa, không sao cả, ta đã sai người chuẩn bị đồ để phá cửa bước vào. Tới lúc đó, ta sẽ không nói chuyện tử tế như thế này nữa đâu đó."

Vương Tự Bảo đợi hồi lâu mà chẳng thấy bên trong đáp lời. Lúc này, có bốn thái giám khiêng cái chốt cửa lớn tới.

Vương Tự Bảo cảnh cáo Hứa Chấn Hoa ở bên trong lần nữa: "Hoàng thượng, nếu như đệ vẫn không mở cửa thì ta bảo người phá cửa đấy."
Chính ngay lúc Vương Tự Bảo nghĩ rằng Hứa Chấn Hoa vẫn sẽ ngoan cố chống cự một lúc nữa, thì "két" một tiếng, Hứa Chấn Hoa mặc bộ đồ lót màu vàng sáng, mở cửa tẩm cung ra, đứng ngay ở chỗ cánh cửa.

Hứa Chấn Hoa còn gầy hơn lúc ở cùng Vương Tự Bảo mấy ngày trước nữa, còn có thể nhìn thấy vết thâm tím nơi hốc mắt. Rõ ràng mấy ngày này đứa trẻ này ăn uống không tốt, ngủ cũng chẳng ngon rồi.

Vương Tự Bảo ra lệnh cho mấy người Ngô tổng quản: "Các ngươi đều lui xuống cả đi. Bản công chúa và Hoàng thượng nói chuyện một lúc."

"Vâng." Ngô tổng quản vội vã lệnh mấy người lui xuống.

Mỹ Cảnh và Diễm Dương đứng canh ở bên cửa, không để người khác tới làm phiền và nghe lén.

Vương Tự Bảo quan sát Hứa Chấn Hoa rồi làm một tư thế mời, nói: "Đi thôi, chúng ta vào trong nói chuyện tử tế."
Vương Tự Bảo ngồi ở chiếc ghế phía dưới, nhường ghế chủ tọa cho Hứa Chấn Hoa.

Hứa Chấn Hoa nơm nớp lo sợ liếc nhìn Vương Tự Bảo mấy cái, rồi mới ngồi ở vị trí chủ tọa.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.