Chương trước
Chương sau
Chờ Hứa Chấn Hoa ngồi xuống, Vương Tự Bảo lên tiếng giới thiệu trước: "Ta là Vương Tự Bảo, là Trấn Quốc Công chúa của Đại Ung, bây giờ là vương phi của Thiều vương. Cũng là nghĩa tỷ hiện tại của đệ, vừa được phong làm Nhϊếp Chính Trưởng Công chúa."

Bây giờ tên tuổi danh xưng của nàng cũng nhiều quá rồi. Nhưng vì để mở đầu cuộc trò chuyện thuận lợi mà Vương Tự Bảo phải nói hết thân phận của mình.

"Ta… không… trẫm… không… ta biết rồi." Hứa Chấn Hoa đương nhiên vẫn chưa hoàn toàn thích ứng với vị trí mới của mình. Cậu cũng không biết phải xưng hô như thế nào trước mặt Vương Tự Bảo nữa.

Gần đây chính vì cách xưng hô này mà cậu đã bị uốn nắn rất nhiều lần.

Vương Tự Bảo cười nói: "Bây giờ chúng ta chỉ lấy tư cách là người thân để nói chuyện thôi. Đệ thả lỏng nhé, cứ tự nhiên một chút, muốn biểu đạt cái gì thì cứ biểu đạt như vậy.
"Được." Hứa Chấn Hoa nói xong rồi tiếp tục vần vò góc của chiếc áσ ɭóŧ.

"Hoa ca nhi, đệ có thể nói với tỷ, hôm nay đệ làm như vậy rốt cuộc là vì chuyện gì không?" Vương Tự Bảo cố gắng hết sức để giọng của mình thật nhẹ nhàng.

"Ta… ta… ta sợ." Hứa Chấn Hoa do dự nói.

"Sợ ư?" Tại sao lại sợ?" Vương Tự Bảo khẽ nhíu mày. Nàng đoán: Chẳng lẽ là ai đã nói cái gì với đứa trẻ này rồi sao?

Hứa Chấn Hoa chỉ "Ừm", rồi lại tiếp tục vần vò góc của chiếc áσ ɭóŧ, không nói gì nữa.

Ừm, đây là câu trả lời gì vậy chứ?

Vương Tự Bảo biết đứa trẻ này rất không có cảm giác an toàn, vì thế nàng khích lệ: "Hoa ca nhi, ngoại trừ nghĩa tỷ là ta đây tạm miễn cưỡng được coi là thân thích với đệ ra, thì trên thế gian này đệ không còn người thân thật sự nào nữa rồi, tốt nhất là nói với ta. Trước mắt xem ra cũng chỉ có ta mới có thể giúp được đệ."
Mẫu thân của Hứa Chấn Hoa là tiểu cung nữ thân cận của Thiều Văn đế, đã trèo lên giường của Thiều Văn đế. Sau đó, mẫu thân cậu mới mang thai rồi lén sinh ra cậu.

Ngay lúc đầu Thiều Văn đế không nhận đứa con này. Dù sao Thiều Văn đế cũng đã nhiều năm không gần nữ sắc, hơn nữa, Thiều Văn đế cũng không có ấn tượng về cái lần mẫu thân cậu trèo lên giường. Tuy có căn cứ vào đồng sử* nhưng Thiều Văn đế vẫn không xác định được đứa con này có phải của mình hay không.

(*) Đồng sử: Ở thời cổ đại, trong cung sẽ có một chức nữ quan, gọi là nữ sử, chuyên sắp xếp chuyện sinh hoạt giữa Hoàng đế và các thê thϊếp. Các nữ sử nắm rõ sinh thần bát tự của Hoàng đế, cũng nắm rõ sinh thần, thói quen và chu kỳ kinh nguyệt của các thê thϊếp đó. Các nữ sử sẽ sắp xếp và ghi chép lại chuyện sinh hoạt của Hoàng đế và các thê thϊếp bằng bút lông màu đỏ, gọi là đồng sử.
Bởi vậy, ông ta đã hạ lệnh phải thủ tiêu hai người họ.

Cuối cùng vẫn là Chu Vĩnh Hồng khuyên bảo, con nối dõi của Thiều Văn đế quá ít, lỡ như đứa trẻ này là cốt nhục của ông ta, vậy há có phải là đã sát hại cốt nhục ruột thịt của mình rồi không?

Cuối cùng Thiều Văn đế nể mặt Chu Vĩnh Hồng mà tha cho đứa trẻ này.

Nhưng chỉ phong mẫu thân cậu là một tài nhân, để bà ta một mình nuôi nấng đứa trẻ này.

Như thế đối với một hoàng tử mà nói thật sự là vô cùng bất lợi.

Đặc biệt là mẫu thân cậu chỉ là một cung nữ, so với những thiên kim tiểu thư xuất thân danh môn kia thì kiến thức ít hơn rất nhiều. Nhưng Thiều Văn đế rõ ràng sẽ không quan tâm tới những điều này, ông ta cảm thấy mình không thủ tiêu hai người họ đã là vô cùng nhân từ rồi.

Thái tử thấy phụ hoàng của mình không ngó ngàng gì tới đứa trẻ này, bởi vậy cũng vô cùng yên tâm. Ngoài ra, vì để bảo toàn địa vị của mình, hắn cũng đã sắp xếp người chiếu cố đặc biệt cho hai người họ.
Đương nhiên sự chiếu cố đặc biệt này không phải là đãi ngộ tốt đẹp gì cả.

Chốn hậu cung vốn dĩ là nơi đấu đá gay gắt, nghĩ thôi cũng biết, một phi tần không được Hoàng đế coi trọng mà còn có một hoàng tử sẽ phải chịu đựng sự chèn ép như thế nào.

Nhất là Vân phi còn là người của Nhị hoàng tử nữa. Bà ta nắm giữ hậu cung, càng gây nhiều khó dễ cho hai người hơn.

Có thể nói, tuy Hứa Chấn Hoa là hoàng tử nhưng thật ra những ngày sống trong hậu cung của cậu rất bi thảm. Nếu như không phải Chu Vĩnh Hồng cảm thấy đứa trẻ này hữu dụng, nên phái người bảo vệ họ thì căn bản đứa trẻ này sẽ không sống tới lúc lớn tới ngần này.

Đối với Chu Vĩnh Hồng mà nói, Hứa Chấn Hoa rất hữu dụng với ông, nhưng mẫu thân của Hứa Chấn Hoa lại là trở ngại. Nếu như người đó thông minh, có thể sau này cũng sẽ không mất mạng. Sai là ở chỗ dã tâm của bà ta quá lớn, còn mưu toan tới ngày con trai của mình lên làm Hoàng đế, bà ta có thể làm Hoàng Thái hậu.
Bởi vậy, cuối cùng Chu Vĩnh Hồng hạ lệnh không quan tâm tới sống chết của bà ta, chỉ cần bảo vệ một mình Hứa Chấn Hoa là được.

Lúc không có người của Chu Vĩnh Hồng bảo vệ, chỉ dựa vào trí thông minh của mẫu thân Hứa Chấn Hoa, ở cái hậu cung này căn bản không thể trông chờ gì. Bà ta bị người ta hạ độc mãn tính mà cũng không hề hay biết, bệnh cứ tái đi tái lại nhiều năm, tốt nhất vẫn là nên buông xuôi. Tới cuối cùng bà ta vẫn không cam tâm tình nguyện, tại sao bản thân không thể sống tới lúc con trai mình lên làm Hoàng thượng, bà ta làm Thái hậu cơ chứ?

Một tài nhân nhỏ nhoi mất mạng ở trong hậu cung căn bản chẳng nổi lên sóng gió gì cả. Duy nhất chỉ có sự tranh giành đứa trẻ này trở nên mạnh mẽ hơn. Nhất là những người không có con cái kia, tuy không ai cho rằng đứa trẻ này có thể lên làm Hoàng thượng, nhưng có thể có một đứa con trai làm vương gia, tương lai có thể chăm sóc cho họ cũng là không tồi.
Cho tới sau cùng, Chu Vĩnh Hồng sai người đưa đứa trẻ này tới Thiều Hoa Cung, để Lâm Uyển Yên lúc đó vẫn là Lục Quý phi chăm sóc cậu, chuyện này mới coi như lắng xuống.

Có thể nói, cho đến khi tới ở Thiều Hoa Cung, Hứa Chấn Hoa mới được sống những ngày tháng tốt đẹp. Chí ít không còn bị người trong cung cắt xén vật phẩm nữa. Không những cậu được ăn ngon hơn, ngủ yên hơn mà Lâm Uyển Yên còn sai người dạy cậu học chữ, biết chữ.

Nhưng dù sao lúc đưa tới chỗ Lâm Uyển Yên thì đứa trẻ này cũng đã hơn bảy tuổi rồi, bởi vậy, quan hệ của cậu với Lâm Uyển Yên vẫn luôn xa cách. Hơn nữa tính cách nhát gan, hèn yếu của đứa trẻ này đã được hình thành và nuôi dưỡng từ lâu, nhất thời muốn thay đổi cũng khó.

Vương Tự Bảo biết tính cách hiện tại của cậu thật sự có liên quan rất lớn tới toan tính của cha chồng mình. Tuy là việc này không thể coi như là gϊếŧ người, nhưng chắc chắn là muốn người ta dần dần trở thành người bất tài và vô dụng. Nếu không tại sao không sớm đưa đứa trẻ này tới chỗ mẹ chồng nàng chứ, mà cứ phải đợi tới lúc đứa trẻ này lớn ngần này rồi mới đưa tới? Hơn nữa Hứa Chấn Hoa tới ở bên cạnh mẹ chồng nàng, bà cũng không cần có ý phải đối tốt với đứa trẻ này như vậy.
Chờ hồi lâu, Vương Tự Bảo thấy Hứa Chấn Hoa vẫn không có ý trả lời mình, vừa nghĩ tới việc đứa trẻ này chưa ăn gì suốt mấy ngày liền, nàng bèn gọi Mỹ Cảnh đang đứng ở cửa đi chuẩn bị cơm nước cho cậu, tốt nhất tạm thời cứ chuẩn bị cho cậu một vài món ăn thanh đạm.

Cho dù nói thế nào thì bây giờ Hứa Chấn Hoa là Hoàng thượng, bởi vậy hạ nhân cũng không dám quá thờ ơ lạnh nhạt. Hơn nữa vì để cậu ăn cơm, Ngô tổng quản đã hạ lệnh xử phạt nhiều người rồi. Bây giờ lại có Vương Tự Bảo ở đây, cho nên, không lâu sau cơm nước đã được dọn lên rồi.

"Hoa ca nhi, ăn chút gì trước đã, nếu không đói lắm đấy, như thế bụng bị đau thì rất khó chữa khỏi đấy." Giọng nói của Vương Tự Bảo rất dịu dàng.

Hứa Chấn Hoa liếc mắt nhìn cháo trắng và một vài món ăn trên bàn mà nuốt nước bọt. Như thể đang muốn để bản thân kiên định với lòng tin vậy, rồi cậu lắc đầu.
Vương Tự Bảo cười nói: "Vậy nếu như Hoa ca nhi không ăn thì ta bảo người bưng xuống nhé."

Hứa Chấn Hoa khẽ gật đầu, rồi lại lắc đầu, rồi lại gật đầu. Rõ ràng là cậu đang đấu tranh tư tưởng.

"Được rồi, đệ ăn mấy miếng đã đi, rồi chúng ta lại trò chuyện tiếp." Vương Tự Bảo giúp đứa trẻ này quyết định.

"Vậy, được thôi." Giọng của Hứa Chấn Hoa có hơi miễn cưỡng.

Nhưng lúc ăn xong miếng đầu tiên, dáng vẻ ăn của tên nhóc này quả là không còn lịch sự gì nữa. Chớp mắt thức ăn trên bàn đã bay sạch.

Cuối cùng cậu còn nhìn Vương Tự Bảo với vẻ ngại ngùng, hình như vẫn còn chưa thỏa mãn, vẫn còn chưa no.

"Rõ ràng là đệ không được ăn uống tử tế nhiều bữa rồi." Vương Tự Bảo nói xong rồi nhìn Hứa Chấn Hoa, thấy cậu gật đầu, lại tiếp tục nói: "Vậy mấy bữa tiếp theo đây đệ không được ăn quá no. Hơn nữa đệ vừa ăn không ít, nếu như trong một lúc mà ăn nhiều thì sẽ không tốt cho cơ thể. Đợi tới bữa trưa, chúng ta lại ăn nữa nhé."
Hứa Chấn Hoa không biết tại sao cậu đang đói mà Vương Tự Bảo lại không cho cậu ăn no. Nhưng cậu cũng có thể nhìn ra được, Vương Tự Bảo là thật lòng muốn tốt cho cậu. Vì thế, cậu lại gật đầu.

Các cung nữ bước lên dọn dẹp chỗ này sạch sẽ, Vương Tự Bảo tiếp tục trò chuyện với Hứa Chấn Hoa.

Lần này, Vương Tự Bảo không hỏi những chuyện đã xảy ra hôm nay hoặc có thể nói những chuyện xảy ra trong những ngày này mà chưa được giải quyết. Nàng bắt đầu nói về những chuyện nhỏ nhặt.

"Hoa ca nhi có thể nói cho tỷ tỷ, bây giờ đệ có thể nhớ được chuyện lúc nhỏ sớm nhất là từ lúc mấy tuổi không?"

Hứa Chấn Hoa suy nghĩ kỹ càng, từ lúc cậu có ký ức có thể là chuyện mẫu thân cậu không ngừng oán thán. Trừ chuyện này ra, chính là chuyện tương lai cậu sẽ làm Hoàng thượng, rồi bà ta làm Thái hậu, như thế hai người họ sẽ không bị người khác ức hϊếp nữa. Chính là bởi vì mẫu thân cậu vẫn luôn oán thán nên mới khiến cậu không phân rõ được rốt cuộc bắt đầu từ lúc nào mà cậu có ký ức nữa.
Vì thế cậu lắc đầu, có thể là sợ Vương Tự Bảo không hiểu ý của mình, cậu mới lên tiếng: "Ta cũng không nhớ rõ nữa."

Vương Tự Bảo thấy đứa trẻ này không kháng cự mình như lúc đầu nữa, vì thế nàng tiếp tục trò chuyện: "Ta cũng không nhớ rõ nữa. Lúc ta còn nhỏ, phụ mẫu, tổ phụ, tổ mẫu và cả thúc thúc, thẩm thẩm, các ca ca đều rất tốt với ta. Có gì ngon, có gì vui đều cho ta đầu tiên..."

Vương Tự Bảo vừa trò chuyện với Hứa Chấn Hoa vừa hồi tưởng lại thời thơ ấu hạnh phúc của mình.

Bởi vì những chuyện lúc nhỏ của nàng thật sự khiến Hứa Chấn Hoa cảm thấy quá hạnh phúc, cũng quá kỳ diệu, vì thế đứa trẻ này không ngừng truy hỏi Vương Tự Bảo: "Vậy sau đó thì sao?"

Vương Tự Bảo cũng vui lòng chia sẻ bí mật nhỏ của mình với Hứa Chấn Hoa.

Thời gian trôi qua rất nhanh, bất giác đã tới buổi trưa.
Vương Tự Bảo quyết định ở lại đây, cùng cậu dùng bữa trưa.

Vì thế nàng bảo người đưa bữa trưa tới.

Tới lúc thức ăn đã được dọn lên bàn, Vương Tự Bảo cũng nhìn ra được, đây là thức ăn được đặc biệt chuẩn bị cho nàng, rõ ràng là chẳng ai chú ý đến Hứa Chấn Hoa, người đã lên làm Hoàng thượng mà vẫn chưa chính thức đăng cơ.

Thật ra Vương Tự Bảo chỉ thông qua một buổi sáng, ít nhiều cũng đã hiểu được tâm tư của Hứa Chấn Hoa rồi. Nhưng nàng vẫn muốn hiểu một số chuyện dường như nhỏ bé nhưng thật ra có thể sẽ ảnh hưởng tới toàn cục.

Bữa cơm này hai người ăn rất vui vẻ, chí ít Hứa Chấn Hoa cảm thấy như vậy.

Nguồn : truyendkm.com

Vương Tự Bảo rất biết cách chăm sóc trẻ con, nàng gắp thức ăn cho Hứa Chấn Hoa, còn nói với cậu rằng những thức ăn này sẽ có lợi cho cơ thể cậu như thế nào nữa, như thế Hứa Chấn Hoa mới có thể càng nhanh lớn hơn.
Hứa Chấn Hoa chưa bao giờ cảm nhận được sự quan tâm và ấm áp nhường này của một người nào cả. Bởi vậy, trong vô thức, cậu đã mở lòng với Vương Tự Bảo, dần dần cậu kể với Vương Tự Bảo chuyện thời thơ ấu cậu bị các thái giám và cung nữ ngược đãi.

Đương nhiên, bây giờ cậu vẫn là một đứa trẻ, nói lúc đó là thời thơ ấu thì có hơi sớm.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.