Năm xưa rất nhiều người muốn được gả cho Chu Vĩnh Hồng, nhưng Chu Vĩnh Hồng vì người vợ cả nên đã từ chối hết.
Chỉ là năm đó Vĩnh An Hầu phủ cũng có ân với Chu Vĩnh Hồng, lúc bọn họ nhắc tới chuyện kết thân, Chu Vĩnh Hồng không từ chối ngay lập tức, mà đích thân tới phủ để nói rõ ngọn nguồn câu chuyện với họ.
Phùng thị cảm động trước tình cảm dành cho vợ cả của Chu Vĩnh Hồng, nên nói rõ với Chu Vĩnh Hồng, tạm thời sẽ gả cho Chu Vĩnh Hồng nhưng không viên phòng. Mười năm sau, nếu như Chu Vĩnh Hồng tìm thấy vợ cả, thì sẽ chủ động xuất gia làm ni cô, không vướng bận sự đời. Nhưng nếu như Chu Vĩnh Hồng không tìm được vợ cả thì sẽ làm phu thê thật sự với Chu Vĩnh Hồng, sinh con đẻ cái cho ông.
Nhưng không ngờ rằng sau đó Hưng An công chúa Hứa Nhan Dung giở trò, đây là chuyện mọi người đều biết. Một mặt Chu Vĩnh Hồng nhung nhớ vợ cả của mình, một mặt lại vô cùng cảm kích Phùng thị. Nhưng vì thánh chỉ của Thiều Văn đế ép buộc, cuối cùng Chu Vĩnh Hồng nghĩ ra cách "thay mận đổi đào". Trên thánh chỉ đã viết là thứ trưởng tử, mà Chu Vĩnh Cát mới là thứ trưởng tử thật sự của Thiều Quốc Công phủ. Cho nên, cuối cùng là Chu Vĩnh Cát đã cưới Hứa Nhan Dung.
Đương nhiên, Hứa Nhan Dung có phải là kẻ bị hại hay không thì không ai quan tâm, dù sao lúc đầu Hứa Nhan Dung không quan tâm Chu Vĩnh Hồng có thê tử hay chưa, chỉ muốn nhanh chóng được gả cho Chu Vĩnh Hồng. Hơn nữa sau đó bà ta lại làm ra nhiều việc hãm hại Phùng thị, bởi vậy, bà ta sớm đã bị gắn mác là phá hoại hạnh phúc gia đình người ta rồi.
Còn về phần Hứa Nhan Dung đã làm những gì? Chuyện này thì không cần nói lời thừa thãi nữa, người ở Thiều Kinh đều biết rõ hơn người thêu dệt nên câu chuyện này là Vương Tự Bảo nhiều, để mọi người tự động não vậy. Nhưng mà, sau đó tình tiết vở kịch bị chuyển ngoặt sang đó là, Chu Vĩnh Hồng đã tìm thấy Lâm thị. Vì để bảo vệ Lâm thị, ông không dám cưới Phùng thị và còn nói với bà về chuyện bị ép trở thành phu thê giả với Hứa Nhan Dung.
Hai người họ sống với nhau ở một trạch viện khác. Sau khi Lâm thị hạ sinh Chu Lâm Khê không lâu thì đột nhiên có một ngày bị người ta truy sát. Vì để bảo vệ con trai của mình, Lâm thị giao con trai cho nhũ mẫu của đứa trẻ, bản thân chủ động xuất hiện để thu hút sự chú ý của kẻ truy sát. Sau đó bị dồn ép không may mà rơi xuống sườn núi.
Đến bước này, Chu Vĩnh Hồng tưởng rằng Lâm thị đã mất mạng, bèn đưa cốt nhục duy nhất của mình về giao cho Phùng thị nhờ bà nuôi dưỡng.
Bởi vì Phùng thị rất yêu thích trẻ con nên đối xử với đứa trẻ này giống như con trai ruột của mình vậy. Chu Lâm Khê ra đời chưa được bao lâu đã gặp phải đại nạn, cho nên cơ thể vẫn luôn yếu ớt, cuối cùng được đưa tới Y Tiên Cốc.
Lại nói về Lâm thị sau khi rơi xuống sườn núi, bà được một cao nhân cứu giúp. Nhưng bởi vì bị thương tới dung mạo cho nên vẫn không nhận lại Chu Vĩnh Hồng. Sau đó lại nghe nói Chu Vĩnh Hồng đã cưới người khác làm vợ, nên không còn xuất hiện nữa.
Vẫn là vào mấy ngày trước, Lâm thị bởi vì muốn được nhìn con trai ruột của mình là Chu Lâm Khê, mới khiến Chu Vĩnh Hồng tìm được manh mối rồi tìm bà trở về. Chu Vĩnh Hồng vẫn luôn nhung nhớ vợ cả, không hề chê ghét Lâm thị bị hủy dung mạo, cho nên hôm nay mới đón vợ cả của mình từ phủ đệ của con trai, đích thân xin thánh chỉ phong vương phi cho Lâm thị.
Tuy Vương Tự Bảo không sai người đi nói kẻ truy sát là ai, nhưng rất nhiều người đều tự động não nghĩ ngay tới Hứa Nhan Dung. Vì sao trong câu chuyện mà Vương Tự Bảo sai người thêu dệt ra lại không nói tới Chu Lâm Giang và Chu Lâm Hà đã chết? Đó là bởi vì một mình Hứa Nhan Dung chết vào lúc này đã đủ để dụ người ta suy nghĩ xa xôi rồi, nếu như vào lúc này Chu Lâm Giang và Chu Lâm Hà cũng chết thì sẽ bị nhiều người nghi ngờ hơn.
Cho nên, cuối cùng Vương Tự Bảo chỉ sai người nói thành không rõ tung tích.
Đương nhiên, phiên bản ban đầu của Vương Tự Bảo qua miệng đời đã diễn biến càng lúc càng ly kỳ, sau đó lại còn có tình tiết thần tiên hạ phàm gì đó để cứu mẹ con Lâm thị và Chu Lâm Khê. Thậm chí còn có người nói Chu Lâm Khê là thiên nhân hạ phàm để tới cứu vãn Thiều Quốc.
Có điều tổng kết lại mà nói, tuyệt đại đa số lão bách tính đều cảm động với tình cảm không xa không rời, vất vả kiếm tìm vợ cả của Chu Vĩnh Hồng. Chu Vĩnh Hồng một bước trở thành người đại diện cho nam tử si tình nhất Thiều Kinh.
Còn về phần những tiểu thϊếp, thông phòng hậu viện kia của Chu Vĩnh Hồng thì chẳng ai để ý tới việc Chu Vĩnh Hồng có đụng tới họ hay không. Chu Vĩnh Hồng cũng không cần chứng thực với người khác mình là một người đàn ông tốt trước sau như một.
Điều bất ngờ nhất mà chuyện này mang lại đó là có nhiều người tin rằng Chu Lâm Khê chính là thiên mệnh của Thiều Quốc hơn.
Ngày hôm sau trời còn chưa sáng, Chu Lâm Khê đã sớm thức dậy, sau khi lặng lẽ hôn môi Vương Tự Bảo, hắn tính không cần để Vương Tự Bảo đưa tiễn, ầm thầm mà khởi hành.
Vương Tự Bảo biết Chu Lâm Khê sợ nàng đau lòng buồn bã nên mới làm như vậy. Thế nên nàng mới giả vờ như mình đang ngủ rất say.
Được rồi, người này còn chưa đi mà Vương Tự Bảo đã nước mắt lưng tròng rồi. Lần này không giống như những lần trước, lần này phải ra chiến trường, sử dụng đao thật thương thật để đánh với kẻ địch. Lỡ như không cẩn thận, có thể sẽ mất mạng bất cứ lúc nào.
Tuy Vương Tự Bảo dặn đi dặn lại Chu Lâm Khê chỉ là một giám quân, chỉ cần đứng một bên để khích lệ sĩ khí của mọi người là được. Nhưng tên này đồng ý quá mức sảng khoái, vừa nhìn là đã biết đang đồng ý cho qua chuyện với nàng.
Sau khi Chu Lâm Khê lặng lẽ ra đi, Vương Tự Bảo cũng đứng dậy, chỉnh trang thật ổn thỏa, sau đó dẫn theo bốn người Lương Thần, Mỹ Cảnh, Diễm Dương, Tinh Thiên ra ngoài.
Đội trưởng đội minh vệ của Vương Tự Bảo là Tân Sinh đã dẫn người đứng đợi Vương Tự Bảo ở đình Thập Lý ngoài thành rồi.
"Chủ tử!" Khi Vương Tự Bảo ngồi xe ngựa đuổi tới nơi, Tân Sinh dẫn người tới tham kiến Vương Tự Bảo. "Không cần đa lễ, đứng lên cả đi."
"Vâng!"
"Đồ ta bảo các ngươi chuẩn bị đều đã chuẩn bị đủ cả rồi chứ?" Vương Tự Bảo lên tiếng hỏi.
"Đều đã chuẩn bị đủ cả rồi ạ." Tân Sinh đáp lời.
"Vậy thì tốt. Chúng ta đứng đợi ở đây thêm một lát. Chắc là bọn họ vẫn còn phải điểm binh một lúc nữa." Vương Tự Bảo nói xong, bước xuống xe ngựa dưới sự dìu đỡ của Lương Thần và Mỹ Cảnh.
Diễm Dương và Tinh Thiên đặt lót đệm dày lên băng đá ở đình Thập Lý. Vương Tự Bảo bước tới rồi ngồi xuống nơi đó để chờ đợi.
Thời tiết vào tháng Hai vẫn còn rất lạnh. Nàng kéo chặt chiếc áo lông cáo trên người, trong tay vẫn ôm lấy Tiểu Thiểm. Nàng vừa vuốt lưng Tiểu Thiểm để tiêu khiển vừa để sưởi ấm.
Không lâu sau, có tiếng của đoàn ngựa lớn và hàng đội hành quân chỉnh tề truyền tới. Vương Tự Bảo lập tức ngồi thẳng người, ngẩng đầu nhìn xung quanh về phía cổng thành.
Không lâu sau, một lá cờ tung bay trước gió hiện ra trước mắt, trong đó có một lá cờ tung bay thật cao, bên trên còn viết một chữ "Chu".
Vương Tự Bảo biết Chu Lâm Khê ở phía sau lá cờ.
Lúc đoàn nhân mã kia tới gần, Vương Tự Bảo nhìn thấy Chu Lâm Khê mặc một chiếc áo giáp màu bạc sáng bóng, đầu đội mũ tử kim, uy phong lẫm liệt cưỡi ngựa Tuyết Sư.
Đây là người đàn ông của nàng.
Một cảm xúc kiêu hãnh và tự hào bỗng chốc tràn đầy nơi lồng ngực Vương Tự Bảo.
Vương Tự Bảo đứng lên, không làm chuyện quơ tay múa chân mất mặt, nàng cứ đứng nhìn chằm chằm Chu Lâm Khê như vậy.
Từ xa Chu Lâm Khê đã nhìn thấy một đám người mặc cùng một kiểu trang phục đứng ở đình Thập Lý rồi. Lúc nhìn thấy rõ trang phục của đám người đó, không cần đoán cũng biết người ở trong kia là ai.
Tuy hai người ở rất xa nhau nhưng ánh mắt của họ vẫn luôn mong ngóng nhau, quyến luyến bịn rịn. Hai người rất muốn khắc thật sâu hình bóng của đối phương trong mắt mình, ghi tạc vào trong lòng mình.
Lúc đến gần, Chu Lâm Khê giơ tay lên.
Quyển Thư lập tức giơ cờ chỉ huy trong tay lên, hô to: "Đại quân dừng lại phía trước."
Sau đó, cả đại quân dần dần dừng lại.
Chu Lâm Khê xoay người xuống ngựa, vội bước về phía Vương Tự Bảo.
"Bảo Muội, sao nàng lại tới đây?" Tuy Chu Lâm Khê trách móc Vương Tự Bảo trời lạnh mà lại tới đây đợi hắn, nhưng lời nói của hắn lại mang theo sự mừng rỡ và cảm động khó hiểu.
"Ta tới để tiễn phu quân." Vương Tự Bảo cười nói, giọng điệu tràn đầy sự ngọt ngào. Chu Lâm Khê đầy sự quan tâm nói: "Trời lạnh nàng về sớm đi. Trên đường cũng cần phải cẩn thận, đừng để vi phu lo lắng."
Chuyện thích khách lần trước còn chưa qua được bao lâu, đến giờ Chu Lâm Khê vẫn còn thấy sợ hãi.
"Vâng." Vương Tự Bảo đồng ý rất dứt khoát, nhưng lại không có ý muốn rời đi. Nàng quay đầu nói với Tân Sinh: "Đưa đồ mà ta chuẩn bị cho các tướng sĩ tới đây."
Sau đó, từng chiếc xe ngựa chở đầy lương thực, dược phẩm và cả những vật tư như vải trắng... được mấy người kéo tới.
"Những thứ này là?" Chu Lâm Khê kinh ngạc nhìn những chiếc xe ngựa xếp thành đoàn kia.
Đừng nói tới những thứ đồ trên xe ngựa, mà chỉ tính những chiếc xe ngựa này cũng đã là một khoản chi không hề nhỏ rồi.
Vương Tự Bảo từ trong đình Thập Lý bước ra khoan thai, sau đó chắp tay cao giọng nói với các tướng sĩ: "Ta biết quốc khố của Thiều Quốc chúng ta không nhiều, vì trận chiến lần này mà càng tổn hao không ít. Ta đã là thê tử của Thiều vương, Nhϊếp Chính Trưởng Công chúa của Thiều Quốc, cho nên ta sẽ dùng của hồi môn của mình để bổ sung vào quân nhu, cũng coi như ta vì các tướng sĩ của Thiều Quốc mà góp một chút sức mọn. Hi vọng đại quân của chúng ta có thể sớm ngày khải hoàn!" Lời nói này rất hay, càng khiến các tướng sĩ có mặt sôi trào nhiệt huyết. Ai nấy cũng huy vũ giơ vũ khí trong tay mình lên tung hô: "Khải hoàn! Khải hoàn! Khải hoàn!"
Nghe thấy tiếng tung hô rung trời như thế, Vương Tự Bảo cũng cảm thấy cơn sóng trong lòng mình đang cuộn trào.
Mọi người đều biết của hồi môn của vị Thiều vương phi này nhiều đến mức có thể so được với một quốc gia, nhưng dù sao thì đó là của hồi môn của người ta, không ai có thể tùy tiện nhòm ngó. Nhưng không ngờ rằng trong lúc quốc gia gặp nguy nan, một nữ tử như người ta lại lấy của hồi môn ra để bổ sung quân nhu một cách hào phóng như thế.
Bạn đang đọc truyện tại T.r.u.y.e.n.D.K.M.com
Nhìn những thứ này, e là còn nhiều hơn những vật tư lương thảo trong quân mà lần trước quốc khố cấp cho bọn họ nữa. Vương Tự Bảo quả thực là rất hào phóng, nàng đã thuyên chuyển toàn bộ hiện kim có thể điều động của mình tới. Dù sao sản nghiệp của nàng nhiều, nàng còn có một Nhị ca biết kiếm ra tiền, cho nên những ngày tháng túng thiếu này cũng chỉ là tạm thời mà thôi.
Bỏ ra những thứ này nàng lại chẳng hê xót xa. Chỉ có điều, ngân lượng dùng để khai hoang sau này sẽ có phần cấp bách.
Nhưng không gì có thể so sánh được với tính mạng của người đàn ông của nàng! Không gì có thể so sánh được với tính mạng của các tướng sĩ nhanh nhẹn trước mặt đây! Cho nên, dù có tính thế nào nàng cũng thấy có lời, lần mua bán này chẳng hề thiệt thòi tí nào cả.
"Bảo Muội." Lúc này nói Chu Lâm Khê không hề cảm động là giả. Nhưng trước mặt mọi người, nhất thời hắn thật sự không nói lên lời gì nữa. Hắn chỉ biết bước lên rồi ôm thật chặt Vương Tự Bảo vào lòng, hôn thật sâu lên trán nàng rồi lên tiếng: "Đợi ta trở về." Hắn không dám quay đầu nữa mà sải bước rời đi. "Đi sớm về sớm! Đợi ngày chàng khải hoàn, ta sẽ đón chàng ở đây." Vương Tự Bảo hô lớn phía sau Chu Lâm Khê rồi nhỏ giọng lẩm bẩm: "Chỉ là không biết sau khi chàng trở về, liệu chàng có trách ta giấu chàng không."
Chưa nói xong lời, nước mắt của Vương Tự Bảo đã rơi rồi.
Cơn gió nhỏ thổi tới, khiến khuôn mặt nàng vô cùng lạnh giá.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]