"Còn gì nữa không?" Vương Tự Bảo nhìn về phía Lục Tuyết Oánh.
Lục Tuyết Oánh xua tay liên tục bảo: "Muội muốn ta làm gì thì ta sẽ làm cái đó. Nhưng chuyện ra đề mục thì ta không phụ trách được đâu."
Vương Tự Bảo như có điều suy nghĩ nói: "Chọn một người nghe sai khiến thật ra cũng không tệ." Nếu bản thân không có trí tuệ nhưng bằng lòng phục tùng lãnh đạo cấp trên thì thật ra cũng là một loại biểu hiện của người nhân viên tốt.
Miệng Lục Tuyết Oánh hơi hé ra, hơi giật mình hỏi: "Lời ta nói cũng có ích ư?"
"Tất nhiên là có ích rồi. Trước đây tỷ chính là một người vô cùng có chủ kiến. Tại sao sau khi thành thân nuôi con lại giống như biến thành một người khác vậy." Vương Tự Bảo lắc đầu thở dài nói.
Rất nhiều nữ nhân cũng như thế. Một người trước đây rất có hoài bão, nhưng một khi trở về nhà, sẽ nghĩ về trượng phu và hài tử của mình nhiều hơn, vì vậy mà mất đi sự hăng hái lúc ban đầu.
Nếu Lục Tuyết Oánh của mấy năm trước không được coi là người có chủ kiến thì chẳng ai dám nói mình có chủ kiến nữa.
Trước khi thành thân cùng Lữ Hồng Bác, ngay cả những chuyện như ngày ngày chặn đường Vương Dụ Tuần, là bên nhà gái mà lại chủ động tới cửa cầu hôn nhà trai nàng cũng có thể làm được.
Tán gẫu cùng hai người họ vài câu, lúc gần giữa trưa vốn còn muốn giữ hai người lại cùng dùng cơm, nhưng hai người đều lo lắng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thu-hau-phu/2423353/chuong-281.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.