Có thể nói là hậu tộc thì sẽ bất đắc dĩ mà. Cho dù người có tài năng cũng cần phải hiểu được việc che giấu tài năng của mình giống như phụ thân nàng năm xưa vậy.
Nhưng trên thực tế cho dù có phải là người hậu tộc hay không, nếu như muốn đi được dài, muốn sống được lâu thì đều cần phải biết ẩn nhẫn. Xưa nay người quá mức phô trương đều không có kết cục tốt đẹp gì.
"Đúng rồi, phụ thân và Tam ca, hôm nay con gọi hai người tới là muốn bàn bạc với hai người một số chuyện. Nếu như chúng ta thật sự làm được, vậy thì chắc chắn cả nhà chúng ta sẽ sớm ngày đứng vững ở Thiều Quốc." Vương Tự Bảo lên tiếng.
"Con có cách nghĩ và kiến nghị gì hay thì nói ra nghe xem. Thực ra trên đường tới đây ta và Tam ca con cũng đã suy nghĩ không ít, chúng ta cùng nhau bàn bạc." Vương Tử Nghĩa nói xong còn vuốt bộ râu mượt dưới cằm đã được nuôi dài.
Nếu như là trước đây Vương Tự Bảo sớm đã cưỡng chế phụ thân mình cạo sạch bộ râu già nua này rồi. Nhưng người ở đây đều như vậy. Nếu như người đã có tuổi mà không để râu sẽ khiến người khác cảm thấy có vấn đề. Cho nên sau đó Vương Tự Bảo cũng chỉ đành nói lời tạm biệt với khiếu thẩm mỹ trước đây của mình, buông trôi bỏ mặc vậy. Đợi nhìn quen rồi cũng ổn cả thôi.
Có điều, cho dù là như vậy thì phụ thân nàng vẫn là một đại thúc trung niên tuấn mỹ mà.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thu-hau-phu/2423329/chuong-293.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.