Vương Tự Bảo nhắc lại những lời Hương di nương vừa nói một lần nữa.
Con ngươi của Hương di nương cứ đảo qua đảo lại, trong đầu đang nghĩ lại xem những lời bà ta nói lúc nãy có sơ hở gì không.
"Ồ? Chẳng lẽ bản công chúa còn nói sai mấy câu này sao?" Vương Tự Bảo chau mày hỏi.
Hương di nương buột miệng nói: "Không phải."
"Vậy bà còn hao tổn tâm trí để suy nghĩ bản công chúa có bóp méo ý của bà làm gì nữa?" Vương Tự Bảo nói xong, vô cùng hứng thú nhìn Hương di nương.
Quả nhiên thật thú vị. Đây mới là cao thủ trong cuộc nhé.
"Không, không, nô tỳ không có ý đó." Hương di nương vội vàng phủ nhận.
"Ồ? Nói như vậy, bà không muốn vào từ đường cầu phúc cho ta, phụ thân và cả mẫu thân ta sao?" Vương Tự Bảo cố ý xuyên tạc ý của bà ta.
"Không phải, công chúa, nô tỳ…" Hương di nương đột nhiên có cảm giác hết đường chối cãi, nói như thế nào cũng sai.
Vương Tự Bảo không nhiều lời với bà ta, nói rõ luôn: "Bà không cần phải giả vờ vì muốn cảm tạ bản công chúa đã giải quyết vấn đề cho Vương Tứ Nương mới tới từ đường. Chuyện này rõ ràng là phụ thân ta đã căn dặn trước, còn cần bà chạy tới chỗ ta để lấy lòng sao?"
Lúc nói câu cuối cùng, Vương Tự Bảo bất giác tăng âm lượng.
Trong giọng nói ẩn chứa một sự uy nghi nhất định, khiến Hương di nương bất giác toát mồ hôi lạnh.
Chuyện khiến Vương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thu-hau-phu/2422927/chuong-217.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.