Chương trước
Chương sau
Buổi tối, sau khi biết được việc làm của con gái nhỏ nhà mình, quả nhiên Vương Tử Nghĩa đã vì Vương Tự Bảo mà đích thân ra tay. Ông bảo Tùy Ba phái người đưa Hương di nương tới Vương huyện, trên đường đi giở một vài thủ đoạn.

Sau khi tới Vương huyện không bao lâu, Hương di nương bị bệnh nặng mà không chữa nên mất mạng.

Đương nhiên, đây đều là những chuyện sau này.

Vương Tự Bảo không lo nghĩ về chuyện của Hương di nương nữa, nếu nàng đã có ý định đích thân xử lý chuyện của Vương Tứ Nương thì phải có chuẩn bị mới được.

Qua mấy ngày, phía huyện Kinh Bình truyền tin tới, nói huyện thừa huyện Kinh Bình là Lưu Huy chuẩn bị tổ chức yến tiệc vào giờ Ngọ ngày kia, để ghi danh thứ trưởng tử của mình dưới danh nghĩa đích thê Vương thị.

Vương Tự Bảo nghe xong liền nhếch miệng, trái tim người đàn ông này đã nghiêng về một phía rồi, thật sự là không cần nữa.
"Lương Thần, Mỹ Cảnh, chuẩn bị đồ, sáng sớm ngày mai chúng ta tới huyện Kinh Bình." Vương Tự Bảo căn dặn.

"Vâng."

"Sao phải tới Kinh Bình? Nàng tìm đại một người đi qua đó không được sao?" Chu Lâm Khê vừa bước vào cửa nghe thấy Vương Tự Bảo nói phải ra ngoài, trong lòng hơi không nỡ.

Tuy mấy ngày này hắn không thể lúc nào cũng ở bên cạnh Vương Tự Bảo nhưng biết nàng ở Hầu phủ, hắn sẽ cảm thấy rất yên tâm. Hắn vừa nghe thấy Vương Tự Bảo phải rời đi, chưa thật sự xa cách mà trong lòng đã có cảm giác trống rỗng rồi.

"Ơ kìa, Lâm Khê, huynh về rồi à." Vương Tự Bảo vừa nhìn thấy Chu Lâm Khê trở về thì lướt tới cạnh hắn giống như con bướm nhỏ vậy.

Tới trước mặt Chu Lâm Khê, nàng kéo lấy cánh tay hắn theo quán tính, dắt hắn vào phòng tắm.

Sau đó vô cùng hiền dịu giúp hắn thay thường phục ở nhà.
Chu Lâm Khê rửa mặt, Vương Tự Bảo rất tự giác đưa khăn lau mặt cho hắn.

Vương Tự Bảo muốn hiền dịu như thế nào thì sẽ hiền dịu như thế.

Chu Lâm Khê cảm thấy nàng vô cùng chu đáo, sau khi rửa mặt xong, hắn bế ngang Vương Tự Bảo lên.

Hắn bế nàng tới giường rồi cũng tự bước lên giường, kéo nàng lại ôm. Hắn kiên nhẫn dò hỏi ngày hôm nay Vương Tự Bảo ở nhà làm những chuyện gì.

Vương Tự Bảo cũng vui lòng chia sẻ những chuyện vặt vãnh mà mình đã làm. Cuối cùng hai người lại thương lượng chuyện nàng phải tới huyện Kinh Bình.

Chu Lâm Khê cảm thấy tiểu nha đầu này nhất định là quá rảnh rỗi cho nên mới bằng lòng lo chuyện bao đồng. Nhưng hắn cũng không ngăn cản, không có cách gì, ai bảo Vương Tự Bảo thích tự làm chứ?

Cuối cùng hắn chỉ đành dặn đi dặn lại Vương Tự Bảo trên đường nhất định phải cẩn thận, ngày kia làm xong việc thì phải lập tức quay về.
Vương Tự Bảo gật đầu đồng ý.

Vì để bản thân không quá nhớ nhung Vương Tự Bảo, Chu Lâm Khê quyết định ngày mai sẽ phải xử lý việc không ngừng nghỉ từ sáng đến tối mới được.

Tới lúc dùng bữa tối, hai người đút cho nhau, nàng một miếng ta một miếng trong phòng mình.

Nhưng phần lớn đều là Chu Lâm Khê đút thức ăn cho Vương Tự Bảo.

Chu Lâm Khê luôn cảm thấy Vương Tự Bảo còn quá gầy yếu. Người của Thiều Quốc phần lớn đều cao và khỏe hơn người của Đại Ung, nữ nhân cũng không ngoại lệ.

Vương Tự Bảo thuộc kiểu người có thân hình cao ở Đại Ung, nhưng tới Thiều Quốc thì chỉ thuộc hạng trung. Dáng người mảnh khảnh được người người ngưỡng mộ ở Đại Ung, nhưng tới Thiều Quốc thì rõ ràng là quá gầy yếu, như thế sẽ mang lại một cảm giác không được chăm sóc tốt. Vì thế, nhiệm vụ bây giờ của Chu Lâm Khê chính là chăm sóc cho Vương Tự Bảo mập lên.
Trên thực tế, mỗi bữa ăn Vương Tự Bảo đều không ăn nhiều, cộng thêm việc hằng ngày luyện võ, muốn mập cũng không hề dễ. Nhưng nếu nói là đặc biệt gầy yếu cũng không phải, thực ra cơ thể của nàng rất rắn chắc, cũng rất khỏe mạnh.

Sau khi ăn xong hai người tản bộ mấy vòng trong viện tử, rồi lại tới nơi luyện võ.

Mấy người Vương Hử, Vương Tông và cả Tiêu Ngọc Lâm, Ngô Tuấn đã bắt đầu tập luyện dưới sự hướng dẫn của Vương lão Hầu gia và gia tướng Hầu phủ có võ công cao cường nhất, Trương Triều Đông. Bởi vì Vương lão Hầu gia đã lớn tuổi rồi, thể lực không thể theo được, Vương Tự Bảo đành tìm một trợ thủ tới để giúp ông.

Mấy năm nay, cho dù Vương Tự Bảo không ở Ung Đô, mấy người Tiêu Ngọc Lâm vẫn tới học tập ở Hòa Thuận Hầu phủ. Đây cũng là mệnh lệnh của người làm sư phụ là Vương Tự Bảo.
Bây giờ võ công của mấy đứa đều có thể được coi là cao thủ trong bạn bè đồng lứa rồi, Vương Tự Bảo cũng vui mừng tới cọ xát, luyện tập với chúng.

Nhưng Chu Lâm Khê luôn cảm thấy cho dù là luyện tập cũng khó tránh khỏi có sự tiếp xúc cơ thể, cho nên, thường vào những lúc Vương Tự Bảo còn chưa bắt đầu, Chu Lâm khê đã bảo mấy tên nhóc này cùng ra tay, một mình hắn chiến với mấy đứa chúng.

Nhưng mấy tên nhóc này nào phải đối thủ của hắn, chưa được mấy chiêu thì đã nằm khóc cha kêu mẹ, không dám đứng lên tiếp tục ứng chiến nữa.

Nói thừa, lần đầu tiên ngốc nghếch đứng dậy thì còn có thể hiểu, đó là đều dựa vào nhiệt huyết và sự kích động. Nhưng nếu lần sau còn ngốc nghếch đứng dậy để tiếp tục nghênh chiến, đó chẳng phải là là kẻ ngốc sao?
Sau đó vẫn là Vương Tông nói rõ nguyên nhân mấy người bị đánh.

Vậy chính là không thể có bất cứ sự tiếp xúc cơ thể nào với tiểu cô cô. Cách tốt nhất đó chính là không thể luyện võ với tiểu cô cô.

Quả nhiên sau lần đó, tiểu cô gia của hắn đã chẳng thèm động thủ với mấy đứa nữa rồi.

Ngày tháng của chúng tất nhiên cũng tốt hơn.

Sáng sớm hôm sau, phu thê nhỏ hai người tạm biệt nhau rồi mới lần lượt ra ngoài.

Vương Tự Bảo ngồi trên chiếc xe ngựa dành cho công chúa, thực hiện hết những nghi thức của công chúa rồi dẫn Vương Hử và Vương Tông xuất hành.

Thực ra Hầu phủ tùy ý phái một người tới thì chưa chắc là không thể giải quyết được việc này. Nhưng Vương Tử Nghĩa đã âm thầm tìm Vương Tự Bảo, hy vọng Vương Tự Bảo có thể đích thân đi một chuyến.

Nói tới chuyện này, phu quân Lưu Huy của Vương Tứ Nương quả thực làm không đúng lẽ.
Năm đó hắn là một người nghèo, một thân một mình tới Ung Đô để thi cử. Hắn thấy rất nhiều người vì để có thể thi được thành tích cao mà dốc hết khả năng để tìm mối quan hệ. Chỉ cần thế gia danh môn ném "cành ô liu" ra, hắn cũng có thể sống sót rồi.

Tất nhiên "cành ô liu" được ném ra này, chính là cái gọi là danh sách tuyển rể.

Thực ra Lưu Huy có một biểu muội thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên ở quê nhà, từ nhỏ hai người đã được định thân rồi, hơn nữa đã giống như phu thê thật sự từ lâu. Phụ mẫu của biểu muội hắn lần lượt qua đời, vì không muốn để bị người đời chỉ trích, cũng như không ảnh hưởng tới con đường làm quan của Lưu Huy, hai người mới không dám thành thân trước khi hắn đi thi.

Nhưng lúc nhìn thấy các đồng môn, đồng hương ai nấy đều tìm được quan hệ, hắn mới nảy ra suy nghĩ muốn bước vào thế gia. Vậy nên hắn nói với bên ngoài rằng bản thân nghèo nên chưa được định thân, hiển nhiên nhiều người biết hắn đang nói dối, nhưng cũng chẳng có ai muốn vì vạch trần những chuyện như thế này mà đắc tội với người khác.
Cứ như thế, Lưu Huy với tướng mạo không quá xuất chúng đã được liệt vào danh sách tuyển chọn làm rể của các quan nhỏ ở Ung Đô.

Nhưng những người này đều không thể giúp được hắn, cho nên hắn lần lữa không tiếp nhận ý tốt của những gia đình này.

Mãi cho tới lúc có người nhắc tới thứ nữ của Hòa Thuận Hầu Thế tử của Hòa Thuận Hầu phủ, hắn mới động lòng.

Hắn đi nghe ngóng, Hòa Thuận Hầu Thế tử có quan hệ rất thân thiết với đương kim Thánh tượng, là biểu muội phu của Vĩnh Thịnh đế. Đương kim Thái hậu là cô mẫu ruột của phu nhân Hòa Thuận Hầu Thế tử. Đích nữ duy nhất nhà ông đã được phong làm quận chúa từ rất sớm.

Mối quan hệ này có thắp bao nhiêu chiếc đèn lồng cũng khó mà tìm được. Hơn nữa hắn chỉ là tiểu tử nghèo kiết xác, có thể cưới được thứ nữ nhà người ta đã là tốt lắm rồi.
Hắn tiếp nhận "cành ô liu" mà Vương Tử Nghĩa ném cho mình, tìm một bà mối tới Hòa Thuận Hầu phủ xin cưới.

Lúc đầu vì thể diện của Hầu phủ, Vương Tử Nghĩa cho Lưu Huy năm trăm lượng bạc để làm quà sính lễ, hôn sự này mới có vẻ đẹp mặt hơn một chút.

Cũng là nhờ có Vương Tử Nghĩa, cuối cùng vào lần thi Hội năm đó, Lưu Huy đã đạt được Đồng Tấn sĩ Tam bảng.

Bởi vì dựa dẫm nên mới có được thứ bậc, lúc phong quan, Vương Tử Nghĩa chỉ có thể giúp hắn xin được một chức quan huyện thừa của huyện Kinh Bình.

Theo lý mà nói, huyện Kinh Bình tuy không ở Ung Đô nhưng cũng chỉ cách Ung Đô một ngày đi đường, các điều kiện ở nơi này cũng không tồi. Chỉ cần Lưu Huy chịu cố gắng, cộng thêm sự cất nhắc của Vương Tử Nghĩa thì hắn chắc chắn có thể thăng chức. Nhưng người này từ sau khi lên chức huyện thừa này thì bắt đầu không còn ý muốn tiến thủ nữa. Suốt ngày chỉ biết đi theo sau tri huyện, mấy năm nay chẳng hề đóng góp được cái gì đáng nói.
Sau đó bởi vì Vương Tử Nghĩa và Tưởng thị cam đoan rằng không lo quản chuyện của Vương Tứ Nương nữa nên Vương Tử Nghĩa lại càng không quan tâm tới người này. Đây cũng là chuyện lúc đầu Vương Tử Nghĩa và hắn đã nói rõ, nếu như ông đã bày sẵn đường cho hắn rồi, ngày sau phát triển như thế nào đều phải dựa vào sự nỗ lực của bản thân hắn.

Lưu Huy vốn nghĩ rằng nhạc phụ chỉ là nói chơi vậy, kiểu gì cũng sẽ âm thầm giúp đỡ. Nhưng Vương Tử Nghĩa nhìn ra được Lưu Huy này là bùn nhão không thể trát tường, để hắn sống ở huyện thành nhỏ cũng không tồi, hắn mà tới Ung Đô thì còn không biết sẽ ỷ vào thế lực của Hòa Thuận Hầu phủ mà tận dụng như thế nào nữa.

Vì thế ông càng không muốn lo chuyện của hắn, ngoài ra, ông còn nhắc nhở các quan viên khác, nhất là Hộ bộ, không cần phải để ý tới người này, có thể để hắn ở lại huyện Kinh Bình đã là kết quả tốt nhất rồi.
Đương nhiên Lưu Huy không hề biết chuyện này.

Sau khi thành thân, hắn và Vương Tứ Nương phu thê ân ái một khoảng thời gian ngắn. Tuy dung mạo của Vương Tứ Nương không xuất chúng nhưng khí chất trên người của cô nương xuất thân từ đại gia tộc thì nữ tử của những nhà bách tính bình thường làm sao có thể so bì được.

Tuy vị biểu muội kia của hắn ngoài việc không biết trang điểm ra thì xinh đẹp hơn Vương Tứ Nương nhiều lần, nhưng lúc vừa tân hôn, hai người cũng coi như đã trải qua một thời gian ngọt ngào bên nhau.

Cho tới hai năm sau, phụ mẫu Lưu Huy biết con trai mình có thành tích, nên dẫn theo biểu muội, cũng chính là vị hôn thê trước của hắn tới huyện Kinh Bình để nương nhờ con trai, bọn họ mới biết con trai mình đã cưới tiểu thư của Hầu phủ rồi.

Tuy chỉ là thứ nữ nhưng đó cũng là tiểu thư Hầu phủ.
Cho dù biểu muội hắn có khóc lóc ầm ĩ thế nào, thì nàng ta cũng chỉ có thể làm thϊếp.

Tính cách Vương Tứ Nương yếu mềm, vô cùng đắn đo, hơn nữa Vương Tử Nghĩa cũng chẳng ngó ngàng gì tới thu phê hai người họ nữa, đây cũng chính là nguyên nhân Lưu Huy dám làm như vậy. Truy cập fanpage https://facebook.com/TruyenDKM để tham gia các event hấp dẫn.

Cộng thêm việc Vương Tứ Nương bị miệng lưỡi của Lưu Huy đả kích, khiến nàng cảm thấy vị trí đích thê của nàng trên thực tế là cướp của người khác, có phần không danh chính ngôn thuận, cuối cùng chỉ đành bấm bụng chịu đồng ý Lưu Huy nạp biểu muội hắn làm thϊếp.

Nhưng ai ngờ rằng, biểu muội này của Lưu Huy và cả phụ mẫu Lưu Huy nữa vốn là người an phận thật thà, nay được hưởng thụ những ngày tháng sung túc lại thay đổi.
Bọn họ bắt đầu giở thói phu nhân, lão gia của người quyền quý, cái gì cũng đòi ăn ngon, mặc đẹp, còn nuôi một đám nô bộc để hầu hạ bọn họ nữa.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.