Trong bữa ăn, Cố Minh cứ đòi được Nhã Hi đút cho ăn. Nhã Hi thật sự rất cạn lời, nhưng vẫn đút cho anh ăn, không hiểu anh học mấy cái cách yêu đương sến súa này ở đâu nữa. 
Ăn xong, Nhã Hi cũng không phải rửa bát, cô ngồi ở sofa xem tivi. Cố Minh rửa bát xong, liền mon men đến ngồi gần cô, ôm cô vào lòng, cùng ngồi xem. 
- Người em thơm quá! 
Thấy Cố Minh ngửi ngửi cổ cô, cô nhanh chóng đẩy anh ra. 
- Được rồi, ngồi yên nào. Ôm thì ôm thôi, chứ đừng làm thế. 
Cố Minh ngoan ngoãn gật đầu. 
Ngồi một lúc, cô quay sang hỏi anh. 
- Cố Minh nè, anh không phải đi làm à? Sang đây như thế thì công ty phải làm sao? 
- Gọi Minh Minh. Thực ra không phải không cần đi làm, mà dạo này công ty cũng không có nhiều việc, anh giao cho quản lí rồi. 
- Thế anh ở đây bao lâu? 
- Em đang đuổi anh à?- Cố Minh lại bày ra bộ mặt giận dỗi, tủi thân. 
- Không không, em chỉ đang hỏi thôi mà. Nhưng anh, còn làm cái vẻ mặt như thế nữa là em giận đấy! 
Thực sự thì cái bộ dạng đó của Cố Minh rất đáng yêu, khiến cô không kìm lòng được mà muốn véo má anh một cái, còn muốn hôn hôn nữa. Nhưng mà rõ ràng cô kém anh tận 6 tuổi, cô không nũng nịu thì anh cũng thôi đi. Như nhớ ra điều gì, cô quay sang nhìn anh, ánh mắt mang theo chút "dò xét" 
- Minh Minh à, có phải anh hay làm ra mấy cái dáng vẻ giận dỗi, tủi 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thu-hau-dau-co-muon-lay-anh-khong/1193336/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.