“ Duyên em ở đó làm gì? Uống đi!”
” Cảm ơn.”
Nhược Thủy đưa tới chai nước lọc cho cô, nhìn cô đang treo người trên câynhìn về phía trước. Nhìn thấy anh, đưa tay nhận chai nước do anh dùnghuyễn lực nâng lên.
” Em đừng quá lo. Trình Thanh sẽ về sớm thôi?!”
Lên tiếng an ủi khi nhìn cô uống như không uống, chỉ mở nắp chai rồi để đóánh mắt vẫn nhìn về hướng khác. Tâm anh dấy lên cảm giác ghen tị. Đúnglà ghen tị. Từ cái ngày anh nhận ra cô có một vỏ bọc hoàn hảo, anh đãvui, tận sâu trong tâm muốn thở phào khi không còn sự bám đuôi của cô.Nhưng chính anh đã lầm, cái cảm giác bị cô pàm phiền trở thành một thoái quen không thể thay đổi được, chừng ấy năm, từ lúc mới vào lớp mầm, từkhi gặp cô. Chuyện bị cô làm phiền như dã thấm vào sương tủy, thiếu hình bóng đó, cả ngày dài ra, và nhàm chán.
Duyên không quan tâmngươi bên dưới nghĩ gì, cái chính cô đang có việc đại sự cần xem. Bênkia, phía xa kia, có thể cách đội cô vài bước chân, Duyên nhìn thấy cóhai người đang quấn nhau lăn trên bãi cỏ, cơ thể trần truồnnhưnooir bậttrên nền cỏ xanh. Duyên nhận cô là sắc nữ, điêu này cũng có rất nhiềungười thừa nhận rồi. Còn bây giờ, cảnh xuân phơi phới đằng kia ai muốnbỏ lỡ không? Nhất là lão trạch như cô. Mà diễn viên chính lại là gươngmặt rất ư là thân quen, hình như là.... Thử Tinh Linh ấy đúng không ta.
Mà thôi gặp mặt cô ta thì Duyên hết hứng rôì. Rời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thu-dung-treu-hoa-chan-roi-lam-gi-day/2178752/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.